Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 460 -




Thẩm Thanh Ca lắc đầu, “Em muốn giúp chị Ngụy Hồng.”
“Có đáng tin không?” Bạc Đình có vẻ như không đồng ý.
Thẩm Thanh Ca suy nghĩ một lúc, Ngụy Hồng một mình đến thành phố Thượng Hải, người quen cũng không có nhiều.
Làm quen với cô ấy khoảng một tuần, cô cảm thấy cô ấy cũng khá cẩn trọng trong lời nói, chuyện liên quan đến chợ đen hẳn sẽ không bị truyền ra ngoài.
"Em sẽ quan sát chị ấy thêm một tháng nữa.” Cô thận trọng đưa ra quyết định của mình.
“Được rồi!”
Khi hai người trở về nhà, Thẩm Thanh Ca từ trong không gian lấy ra một trăm cây bút.
Cô đặt số bút đó vào giỏ, dùng vải che lại vì sợ người ngoài nhìn thấy.
Vừa chuẩn bị xong, cô liền nghe thấy tiếng xe máy ầm ĩ ở bên ngoài.
"Đại ca! Chị dâu!" Giọng của A Long vang lên.
Thẩm Thanh Ca bước ra khỏi phòng ngủ, "A Long! Tôi có bút máy muốn bán. Cậu có thể giúp tôi bán trong một tháng được không."
"Chị dâu, đại ca, không xong rồi! Chuyện bán bút vẫn là từ từ rồi tính!" A Long hét lên.
Bạc Đình từ trong bếp đi ra, nghiêm mặt nhìn anh ta nói, “Có chuyện gì.”
“Trường Sinh bị bệnh! Nhập viện rồi!”
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nghe xong liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Bạc Trường Sinh đang trong quá trình truyền dịch, cô bé bị cảm lạnh cấp tính, cổ họng đột nhiên câm lặng không nói được.
Bạc Phúc Lộc lo lắng ngồi bên giường.
Tịch Dung và Lương Nhu cũng có mặt.
"Bác đừng trách cháu nói nhiều! Con bé bị câm, có thể là bị người khác đầu độc! Nghe nói đồ ăn ở trong thôn không sạch sẽ, nếu ăn vào có thể chết người đấy." Lương Nhu ôm cánh tay nói.
"Không thể nào?" Tịch Dung nói với giọng điệu khó tin.
Lương Nhu lạnh lùng nói: "Tại sao không thể? Người lớn ăn phải đồ không sạch còn bị tiêu chảy, một đứa trẻ sao có thể chịu được chứ?"
Bạc Đình gõ cửa với vẻ mặt lạnh lùng.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hai người.
“Tịch Dung, sao cô dám mang chó mèo đến nhà họ Bạc thế?” Bạc Đình mỉa mai nói.
Tịch Dung không dám lên tiếng.
“Được rồi, Bạc Đình, Tịch Dung cũng chỉ là vì quan tâm Trường Sinh thôi!" Bạc Phúc Lộc hòa giải nói.
"Bạc thiếu gia, tôi chỉ là nói sự thật mà thôi! Trong thôn vốn đã nghèo rồi, nghèo thì không chú ý vệ sinh, ăn cơm không rửa bát, nấu cơm không rửa tay. Trường Sinh khẳng định chính là vì ăn nhiều đồ ăn không đảm bảo vệ sinh như vậy mới bị bệnh." Lương Nhu nói.
Những lời này rõ ràng là nhằm vào Thẩm Thanh Ca.
“Tôi không nói người trong thôn có đảm bảo vệ sinh hay không, nhưng tôi biết rằng có người vì không đảm bảo vệ sinh trên tàu mà bị người ta dạy cho một bài học.” Thẩm Thanh Ca nhìn Lương Nhu nói.
Mặt Lương Nhu đỏ như mông khỉ.
Mọi người nghe xong đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Được rồi! Thanh Ca nói đúng. Có chú trọng đảm bảo vệ sinh hay không còn tùy vào mỗi người! Cái gì mà nông thôn với thành phố chứ?" Bạc Phúc Lộc thở dài.
"Vậy tại sao Trường Sinh lại đột nhiên bị bệnh? Chẳng lẽ là do đồ ăn của nhà họ Bạc nên bị bệnh sao?" Lương Nhu không nhịn được tật lắm mồm của mình, nói không thèm suy nghĩ.
Bang....
Bạc Trường Sinh giận dữ ném sỏi vào người Lương Nhu.
"Này..." Lương Nhu xoa vai mình, "Mọi người nhìn xem! Hành động này rõ ràng chính là hành động của một đứa trẻ hoang dã sống trong thôn. Không được dạy dỗ tử tế..."
Lời vừa nói ra, chưa nói đến Thẩm Thanh Ca, ngay cả Tịch Dung cũng là không nói nên lời.
Bạc Phúc Lộc đứng dậy chỉ vào cửa, "Lương Nhu tiểu thư, cô nói ai là đứa trẻ hoang dã? Mời cô ra ngoài!"
"Tôi không nói đến cô bé..... Tôi là nói..."
"Ra ngoài! "Bạc Phúc Lộc hét lên.
Bạc Trường Sinh lại ném một viên sỏi khác vào cô ta.
Lương Nhu không còn cách nào khác đành phải ấm ức đi ra ngoài.
"Tịch Dung, cô cũng đi cùng bạn của cô đi." Thẩm Thanh Ca thể hiện khí thế của nhà họ Bạc, trực tiếp đuổi Tịch Dung ra ngoài.
"Tôi không cần đi cùng bạn tôi, tôi tới đây là vì muốn thăm Trường Sinh, Trường Sinh thích tôi." Tịch Dung cứng ngắc nói.
Nhưng giây tiếp theo, Bạc Trường Sinh đã mở rộng vòng tay với Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca bước tới, Bạc Trường Sinh liền ôm lấy eo cô.
Dù đứa trẻ không nói được nhưng có thể thấy rõ nó thích ai.
Tịch Dung xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận