Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 379 -




Tịch Dung cảm giác có chút ghê tởm, cô ta ra vẻ sốt ruột nói: “Bà nội, ông nội bị sao vậy? Để con đi gọi bác sĩ.”
“Không sao, bệnh cũ thôi.” Bà cụ Bạc lấy ra ống nhổ, vỗ vỗ lưng cho ông cụ.
“Bà nội, nhân sâm con tìm được rất to, ông bà lấy đi hầm canh bồi bổ sức khỏe.” Tịch Dung đem hộp nhân sâm đưa cho bà cụ Bạc.
Ông cụ Bạc thật vất vả qua cơn ho khan, “Tiểu Dung thật là đứa cháu ngoan!”
Tịch Dung thật sự cảm thấy ghê tởm, liền tùy tiện tìm cái cớ liền rời đi.
Trên giường bệnh, ông cụ Bạc hứng thú bừng bừng cầm lấy hộp mở ra xem, “Ha ha, bà nhìn xem, nhân sâm to quá.”
“Tiểu Dung chưa từng đặt chân đến đất dưới chân núi, vậy mà có thể đào được nhân sâm to như vậy, đứa nhỏ này thật có lòng!” Bà cụ Bạc cũng khích lệ.
Lúc này, ông cụ Bạc đem nhân sâm từ trong hộp lấy ra, một tờ giấy thình lình hiện ra dưới đáy hộp.
Tờ giấy viết: Cháu dâu Thẩm Thanh Ca tặng.
“A? Vậy mà là cô ta?” Tròng mắt của ông cụ Bạc trừng lớn đến muốn rơi ra tới.
Bà cụ Bạc cười khẽ: “Tôi nói mà, Tiểu Dung sao có thể lên núi tìm được nhân sâm lớn như vậy được. Nguyên lai là con bé……”
Ông cụ Bạc cũng luyến tiếc ném hoặc đem nhân sâm cho người khác, vẻ mặt rối rắm nói, “Hừ! Dù như vậy tôi cũng không chấp nhận cô ta đâu."
Mùa đông thật mau liền tới, ngày thi đại học cũng càng gần.
Sáng sớm, Thẩm Thanh Ca từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo lông màu nâu nhạt đưa cho Bạc Đình.
“Anh Đình, anh mặc cái này đi.” Cô ướm thử lên người anh, rất hợp với anh.
Bạc Đình thích vô cùng, trực tiếp cởi áo ngủ, thay ngay trước mặt cô, “Em mua hồi nào vậy?”
“Em có mua đâu? Cái này là em tự làm!” Cô có chút giận dỗi nói.
Anh xoa mũi cô, cưng chiều nói: “Anh sai, anh nói sai rồi.”
Ngày hôm nay, Thẩm Thanh Ca mặc chiếc áo khoác lông trùm đầu ấm áp và một cái khăn choàng màu đỏ cùng Bạc Đình đến trường học trong thành xem truờng thi.
Trên đường đi gặp được người dân trong thôn, mỗi người đều cổ vũ cô, chúc cô thi đậu trường đại học tốt.
Tới cửa thôn, Tần Thiết Ngưu vừa lúc cõng giỏ tre xuống núi.
Có thể bằng mắt thường thấy được chất lượng sinh hoạt của Tần Thiết Ngưu đang càng ngày càng tốt hơn, anh ta mang giày, trên người mặc chiếc áo bông màu đen lớn mới tinh.
Bọn họ đối mặt với nhau, Bạc Đình trực tiếp làm bộ không thấy.
Thẩm Thanh Ca hiểu rõ tâm tư của anh, nhưng rốt cuộc xem như là bằng hữu, tự dưng không chào hỏi cũng không tốt lắm.
“Anh Thiết Ngưu, trời lạnh như vậy anh còn lên núi à?” Cô khách sáo hỏi.
Tần Thiết Ngưu cười ha ha, đem cái sọt trên lưng lấy xuống, “Cô xem lần này tôi hái được cái gì? Ha ha, là một cây nấm thật lớn! Về nhà tôi phải xào cải trắng ăn!”
Anh ta cầm một cây linh chi màu vàng to cỡ bàn tay khoe ra trước mặt Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy, liền choáng váng, đáy mắt Bạc Đình đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tên ngốc này lại may mắn như vậy?
“Anh Đình, anh nhìn xem đây là cái gì……” Khóe mắt cô giật giật.
Bạc Đình nhỏ giọng nói: “Linh chi.”
“Linh chi là gì?” Tần Thiết Ngưu gãi đầu hỏi.
Linh chi a, đó chính là đồ rất bổ!
“Anh Thiết Ngưu, anh đem linh chi này bán cho chúng tôi đi! Cái này cùng nhân sâm giống nhau cũng là đồ tốt!” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Tần Thiết Ngưu cảm thấy không sao cả, dù sao núi lại không có chân sẽ không chạy, lần sau lại hái một đóa thì tốt rồi.
“Cho tôi một trăm đồng tiền!”
“Được.” Thẩm Thanh Ca trực tiếp móc từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho Tần Thiết Ngưu.
Tần Thiết Ngưu nhận tiền, ghét bỏ liếc mắt nhìn Bạc Đình một cái, “Cậu tại sao lại luôn làm cho phụ nữ trả tiền vậy? Cậu ăn cơm mềm à!”
Nói xong, anh ta tự cho là khí phách, xoay người rời đi.
“Ha ha ha……” Cô cười muốn tắt thở.
Bạc Đình tức giận đến nỗi trong mắt có thể bắn ra một mũi tên, mặt âm trầm đến đáng sợ.
Cái này làm cho anh nói lý với ai đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận