Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 960 -




Khi Thẩm Thanh Ca đang nấu bữa tối, thì Bạc Đình trở về.
Anh ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, “Anh làm cho.”
“Anh làm việc cả ngày rồi, có mệt không?” Thẩm Thanh Ca rất hài lòng với biểu hiện của anh.
Mới hơn một tháng, cô đã rèn luyện được một kẻ ngốc trong cuộc sống thành ra như vậy.
“Anh là ông chủ, ông chủ có có thể mệt được sao?” Giọng nói của anh rất bình tĩnh.
Cô rửa sạch tay trên bồn rửa, "Em đã hầm canh trong nồi rồi, lát nữa sẽ xong, không cần anh giúp."
“Cuối tuần này anh sẽ học cách hầm canh." Bạc Đình nói thầm trong khi bưng các món ăn.
Anh đọc một cuốn tạp chí miễn phí được phát bên đường, trong đó nói rằng người đàn ông nấu ăn cho vợ mới là người đàn ông tốt!
Thẩm Thanh Ca ở một bên lặng lẽ cười nói: “Anh Đình, hôm nay em đã gặp Thẩm Thắng Lợi và Thẩm Kiều Kiều.”
“Bọn họ không làm khó em chứ?” Bạc Đình cau mày.
Cô lắc đầu, "Có phải anh đã kể cho họ nghe về đầu tư chứng khoán không? Trông bọn họ rất tự tin, như thể đang chuẩn bị làm một điều gì đó lớn lao vậy."
Anh chắp tay lại, trông như đang lên chiến lược, "Anh làm cho bọn họ đi vay mượn lợi nhuận cao, ăn lời cắt cổ. Đợi khi giá cổ phiếu giảm đến mức giới hạn và người cho vay đòi nợ, bọn họ sẽ không còn cách nào khác là phải trốn khỏi thành phố Thượng Hải, cả đời không dám quay lại.”
Thẩm Thanh Ca khen ngợi và sùng bái nhìn anh.
Không hổ danh là Bạc Đình, mọi việc anh làm đều hoàn hảo.
Không cần tốn nhiều công sức để đuổi bọn họ đi.
Cô vừa ăn vừa nói: "Em kiếm được 8.000 đồng tiền trên thị trường chứng khoán. Em định đầu tư vào một cơ sở dạy kèm tiếng Anh và làm giáo viên dạy ngôn ngữ ở đó."
“Nếu em cần tiền hãy nói với anh." Bạc Đình lộ ra nụ cười dịu dàng.
Anh không hỏi những tình hình khác về khoản đầu tư của cô, nếu cô chịu tiết lộ thì tự nhiên cô sẽ nói cho anh biết.
Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi: “Anh Đình, anh không thắc mắc tại sao em biết tiếng Anh và học từ ai sao?”
“Không phải em nói em tự học sao?” Anh hỏi lại.
Cô lúng túng gật đầu, hóa ra Bạc Đình dễ dàng tin lời cô như vậy: “Vậy anh không tò mò trình độ tiếng Anh của em thế nào à?”
Anh nhìn cô trìu mến, đôi mắt đào hoa đầy yêu thương: “Anh biết.”
“Anh biết?" Đôi mắt hình quả hạnh của Thẩm Thanh Ca mở to.
Sao có thể được?
Anh chưa bao giờ nghe cô nói tiếng Anh, lẽ nào khi cô phỏng vấn Bạc Đình đã lén nhìn thấy rồi?
“Lúc ngủ say em thường nói mớ, nói mớ một nửa đều là tiếng Anh.” Nói đến đây, nụ cười trên mặt Bạc Đình càng lộ rõ hơn một chút.
Thẩm Thanh Ca đỏ mặt, cô bao nhiêu tuổi rồi, sao cô vẫn còn nói mớ?
Đột nhiên, đồng tử của cô run lên.
Cô không nói gì về không gian hay việc cô được trọng sinh trong giấc mơ của mình phải không?
Nếu như vậy thì, chẳng phải cô sẽ bị coi là kẻ điên sao?
“Anh Đình, trong giấc mơ em đã nói gì thế?” Cô đặt bát đũa xuống, lo lắng nhìn.
Bạc Đình không hiểu tại sao toàn thân cô lại đột nhiên cứng đờ, anh nắm lấy tay cô và nói: “Trong tiếng Anh, em đang nói về bảng hiệu trung tâm mua sắm và những thứ tương tự. Còn tiếng Trung, em thường nói về Bạc An và Bạc Vân…”
“Bạc An và Bạc Vân là ai?” Anh tò mò hỏi.
Bạc Đình luôn tò mò về hai cái tên này.
Theo anh được biết, nhà họ Bạc bọn họ không có họ hàng có tên như vậy.
Trong lòng Thẩm Thanh Ca bối rối....
Làm thế nào để giới thiệu con trai và con gái của mình đến từ thời không khác chứ?
Trước đây cô đã nói với Bạc Đình là không cần con cái!
Nếu nói hai cái tên này được đặt cho con trai và con gái, chẳng phải Bạc Đình sẽ nghĩ rằng cô đã nuốt lời sao?
"Ừm... không phải hai chúng ta không muốn có con sao? Em định sẽ lấy hai cái tên này đặt cho thú cưng.” Trong lòng Thẩm Thanh Ca ra sức xin lỗi con trai và con gái mình.
Xin lỗi! Tiểu Vân!
Xin lỗi! Bạc An!
"Thanh Ca, em muốn nuôi thú cưng sao?” Anh xoa đầu cô nói: “Muốn nuôi thì nuôi, không cần cứ luôn để trong lòng mà suy nghĩ.”
“Không phải! Em không muốn nuôi nữa! Chỉ là em ở nhà không có việc làm chán quá, giờ có việc làm rồi không muốn nuôi thú cưng nữa." Cô không muốn chó mèo được gọi là Bạc An hay Bạc Vân.
Bạc Đình nghe theo cô, "Được, lần sau em muốn nuôi thì hãy nói với anh Đình.”
"Anh Đình thật tốt." Cô nhanh chóng nịnh nọt anh.
Ánh mắt anh lóe lên: “Vậy có phần thưởng gì cho anh không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận