Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 528 -




“Trường Ngọc, anh rất xin lỗi, em đã phải chịu khổ rồi.” Bạc Dạ nắm tay Bạc Trường Ngọc.
Sắc mặt Bạc Trường Ngọc tái nhợt, không có cảm xúc nói: “Chuyện giữa anh và Tịch Dung rốt cuộc là như thế nào?”
“Hai người chúng ta không có quan hệ gì cả…Không biết cô ta quan hệ với ai mà lại muốn lấy cái thai để đổ lỗi cho anh…”
Trong mắt Bạc Trường Ngọc trống rỗng: ”Đừng có nói dối! Tịch Dung đã kể hết cho tôi rồi.”
“…”
Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn nói cái gì thì Bạc Trường Ngọc tin cái đấy, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy chất vấn anh ta.
Anh ta biết không thể lừa cô ấy nữa, đành phải thừa nhận: “Trường Ngọc, đó là do anh lo cho em! Cho nên anh không dám nói cho em biết.”
Lồng ngực Bạc Trường Ngọc phập phồng, cô ấy nhìn chằm chằm vào anh ta: “Cô ta đã có thai bốn tháng rồi! Còn tôi chỉ mới có ba tháng thôi…”
“Do cô ta chuốc say anh! Cô ta quyến rũ anh…Anh thật sự không biết gì hết.”
“Rõ ràng là Tịch Dung thích anh Bạc Đình! Cô ta quyến rũ anh làm gì? Anh xứng sao?”Cô ấy nghiến răng nói.
Bạc Dạ nắm lấy tay cô ấy nói: “Trường Ngọc, anh biết là em chỉ đang cảm thấy tức giận mà thôi! Anh thật sự không có tình cảm gì với Tịch Dung cả, anh chỉ yêu mỗi mình em thôi! Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ có một cuộc sống thật tốt đẹp.”
“Anh đi mà nói với đứa trẻ đã mất của chúng ta đi.”
“Trường Ngọc, sau này chúng ta sẽ có em bé cùng với nhau.”
Nước mắt của Bạc Trường Ngọc chảy ra, cô ấy rút bàn tay lạnh lẽo của mình ra khỏi tay anh ta: “Cút đi!”
Bạc Phúc Lộc nắm cổ áo Bạc Dạ, đẩy anh ta vào tường, bóp cổ anh ta: “Đồ con hoang đáng chết! Đúng là tiện nhân sinh ra tiện nhân! Mau cút đi!”
“Đừng gây sự! Bọn họ không đáng đâu!” Triệu Hồng Lan tức giận nói.
Bạc Phúc Lộc miễn cưỡng buông tay ra, Bạc Dạ quay người rời đi.
A Long bưng một cốc nước ấm đến cho Bạc Trường Ngọc và nói: “Em uống một chút đi.”
“Cảm ơn…” Bạc Trường Ngọc chân thành nhìn anh ta.
Bạc Dạ tức giận trở về nhà, áp suất không khí trong nhà rất thấp, không khí dường như ngưng tụ lại.
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca đang đứng trong phòng khách.
Anh ta gượng cười nói: “Anh và chị dâu đến rồi! Hai người mau ngồi xuống đi, để em đi lấy nước cho hai người.”
Nói xong, Bạc Dạ lấy cốc nước dành cho khách từ trong bếp ra.
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: ”Không cần.”
“Không sao, hai người không dễ dàng gì mới đến một lần.” Bạc Dạ nói từng chữ tuyên bố chủ quyền của mình.
“Cậu mới càng không dễ dàng gì. Hai mẹ con các người sắp phải cút đi rồi.” Bạc Đình mỉa mai nói.
Bạc Dạ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, nhướng mày với vẻ mặt ngây thơ: ”Anh, anh định đuổi em đi à? Anh đã hỏi cha chưa?”
“Không cần phải hỏi! Tao chính là người muốn đuổi các người đi!” Bạc Thọ Khang vừa nói vừa ném quần áo của Trịnh Nga từ tầng hai xuống.
“Hu hu… Tôi không đi, Thọ Khang, tôi sẽ không đi đâu…” Trịnh Nga vừa khóc vừa chạy xuống lầu nhặt quần áo.
“Chú! Mẹ cháu cũng đã chăm sóc chú nhiều năm như thế, sao chú lại nhẫn tâm nói đuổi là đuổi như vậy?”
Khuôn mặt của Bạc Thọ Khang đỏ bừng, tức giận đến mức hất râu trừng mắt nhìn.
Thẩm Thanh Ca nói: “Thì coi như thuê một người bảo mẫu về thôi! Có bảo mẫu nhà ai được ăn mặc đẹp đẽ và nuôi dưỡng tốt như hai mẹ con các người không? Nhà họ Bạc đã đối xử đủ tốt với hai mẹ con các người rồi.”
“Cô…”
“Đúng thế! Thanh Ca nói đúng đấy! Mẹ của mày chỉ là một bảo mẫu mà thôi!” Bạc Thọ Khang hét lên.
Trịnh Nga khóc lớn trong vòng tay của Bạc Dạ, Bạc Dạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú! Cha cháu chính là bạn tốt của chú. Vì cứu mạng chú, mà ông ấy bị một tấm biển quảng cáo đè chết! Đây là cách chú báo đáp ông ấy sao?”
Sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca.
Cư nhiên còn một câu chuyện cũ như thế nữa.
“Thọ Khang! Tại sao ông có thể đối xử với tôi như thế? Tôi sẽ xuống dưới kia tìm Thanh Sơn!” Trịnh Nga nói xong liền muốn đập đầu vào tường.
Quản gia và người hầu vội vàng ngăn cản bà ta lại.
Bạc Thọ Khang mím môi cúi đầu: “…”
Ông ta trông có vẻ thật sự rất hổ thẹn.
Trịnh Nga và Bạc Dạ đều lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận