Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 962 -




“Em thấy khó chịu ở chỗ nào? Để anh xoa bóp cho em nhé.” Anh tiến lại gần, quan tâm hỏi cô.
Cô trông có vẻ sợ hãi, “Đừng động vào em! Em nằm nghỉ một chút là sẽ ổn thôi.”
Cuối cùng con người này có kiến thức cơ bản không vậy?
Còn muốn giúp cô xoa bóp! Muốn làm cô khó chịu mà chết sao?
“Anh đi làm bữa sáng.” Bạc Đình đành phải rời đi.
Thẩm Thanh Ca ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, đúng lúc điện thoại bàn trong phòng khách reo lên.
Cô cầm ống nghe lên, đầu bên kia truyền đến một giọng nói thiếu niên trong trẻo: “Chị, chào buổi sáng. Em là Vương Trúc!”
“Vương Trúc à, có chuyện gì không?”
“Em đã tìm được phòng học chính quy rồi! Chị có muốn đến xem qua không?”
Cô hiểu ý của Vương Trúc, phỏng chừng do cần tiền gấp, “Nói cho tôi địa chỉ, buổi chiều tôi sẽ tới xem thử. Tiện thể ký hợp đồng luôn.”
“Được, địa chỉ là……”
Thẩm Thanh Ca thuận tay tìm tờ giấy báo rồi ghi địa chỉ xuống.
Không biết từ khi nào Bạc Đình xuất hiện phía sau cô, anh mặt nặng mày nhẹ, đột nhiên nói, “Sao lại là đàn ông?”
Cô giật mình.
Tại sao con người này bước đi lại không phát ra âm thanh gì?
“Hả?” Cô há miệng.
“Tại sao đối tác hợp tác của em lại là đàn ông?” Bạc Đình lặp lại câu hỏi kia thêm lần nữa.
Cô trợn mắt nhìn anh, “Thế sao anh lại là đàn ông? Mấy sinh viên đại học này muốn mở lớp thêm tiếng Anh, em thấy cũng không tệ nên mới đầu tư tài trợ.”
“......” Bạc Đình đột nhiên cảm thấy bị đe dọa.
Mấy sinh viên đại học đó trẻ tuổi hơn anh, học lực tốt hơn anh.
“Chiều anh sẽ đưa em đến đó.” Anh vội vàng nói.
Thẩm Thanh Ca không hiểu, “Anh không phải đi làm à? Như vậy không ổn lắm thì phải? Anh sắp đi công tác rồi mà?
“Anh không vội.” Vẻ mặt của anh ủ rũ, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo.
Cô cảm thấy Bạc Đình giống như một chiếc tủ lạnh biết đi.
Hai giờ chiều, sau khi rút tiền từ ngân hàng, Bạc Đình lái xe đưa Thẩm Thanh Ca tới địa chỉ mà Vương Trúc đã gửi.
Cậu ta chọn được văn phòng tại một tòa nhà ở khá xa trung tâm.
Chỉ trong phút chốc, Thẩm Thanh Ca đã ước tính được tiền thuê phòng.
Những vị trí xa xôi như vậy, giá thuê văn phòng cũ cũng không thể đắt được.
Lúc Vương Trúc nhìn thấy Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình, cậu ta nhiệt tình hỏi: “Chị, liệu đây có phải là anh rể không?”
Bởi vì Vương Trúc không thường quan tâm đến các tin tức tài chính, cậu ta không hề nhận ra Bạc Đình.
“Ừm.” Thẩm Thanh Ca gật đầu.
“Anh rể thật đẹp trai! Ồ, em biết rồi, anh rể làm việc ở Bạc Duệ đúng không? Hôm qua chị tới công ty để tìm anh rể phải không?” Vương Trúc điên cuồng nịnh nọt.
Cô cười đáp: “Phải.”
Lúc này những đường nét lạnh lùng cứng nhắc trên mặt Bạc Đình mới dịu đi một chút.
“Chị, anh rể, hai người lên lầu xem qua đi. Giá thuê phòng ở đây là giá rẻ nhất mà chúng em tìm được rồi! Một tháng chỉ phải trả một trăm đồng tiền.” Vương Trúc giới thiệu.
Văn phòng bọn họ định thuê nằm ở tầng hai, ước tính không đến 100 mét vuông, miễn cưỡng có thể chia thành ba phòng học.
Thẩm Thanh Ca khoanh tay nói: “Việc tuyển sinh các cậu làm đến đâu rồi?”
“Mới chỉ tuyển được hơn chục người thôi.” Giọng Vương Trúc bỗng nhiên nhỏ lại.
Cô thở dài, nếu tính cả tiền điện nước cùng tiền sửa sang lại thì cũng không đủ để hồi vốn.
Nhưng việc khởi nghiệp kinh doanh lúc nào cũng như thế này.
“Cứ thẳng thắn đi, tôi có thể trả tiền thuê phòng trước nửa năm… nhưng nếu làm việc không hiệu quả, tôi sẽ phải đuổi mấy người đi. Hợp đồng đâu?” Thẩm Thanh Ca ngoắc ngoắc tay.
Ngay lập tức, Vương Trúc lấy bản hợp đồng đã được chuẩn bị từ trước ra, “Chị, chị xem đi.”
Thẩm Thanh Ca đưa bản hợp đồng cho Bạc Đình, “Anh Đình, anh xem hộ em.”
“Ừm.” Bạc Đình nghiêm túc mở hợp đồng ra xem, mặt anh không chút cảm xúc, mang cho những người xung quanh một cảm giác uy nghiêm, không thể xâm phạm.”
Qua hơn mười phút, Bạc Đình trả lại hợp đồng cho cô, “Được rồi.”
Thế là cô lưu loát kí tên lên hợp đồng.
Nhịp tim của Vương Trúc cuối cùng cũng hạ xuống…
Bọn họ thật tốt số, gặp được nhà tài trợ rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận