Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 323 -




Một lúc sau, Bạc Đình mới mở cửa bước vào phòng.
Cô khoanh tay ngồi trên giường, mặt nhăn nhó nói: “Mẹ và anh không nói xấu gì em đấy chứ?”
"Em nói gì vậy chứ?” Bạc Đình hỏi ngược lại cô.
“Anh nói em lười, em liền không cho anh nếu cơm nữa.”
Bạc Đình giải thích nói: “Ai nói phụ nữ phải nấu ăn? Anh là cưới vợ chứ không phải đi thuê bảo mẫu.”
"Xem như anh còn nhận thức được mọi việc.” Cô vỗ một cái vào mông anh.
Anh ngượng ngùng liếc nhìn cô, "Thanh Ca! Em đừng có làm loạn. Em là con gái, làm như vậy thì ra cái gì chứ?"
"Lưu manh."
Trong lúc nhất thời Bạc Đình không kịp phản ứng lại, phải mất vài giây anh mới hiểu ý của cô....
Anh bất lực véo má cô, “Em đúng là nữ lưu manh.”
“Em vốn lưu manh mà.” Tay cô trượt từ eo xuống mông anh, bóp một cái.
Toàn thân Bạc Đình cứng đờ.
Cô có biết mình đang làm gì không vậy?
"Đừng đụng chạm lung tung nữa. Hôm nay anh không mang theo bao cao su, nếu không anh sẽ cho em biết trêu chọc là phải chịu hậu quả gì." Anh khàn giọng cảnh báo, giống như một con sư tử như trực chờ săn mồi.
Cô khịt mũi không tin, nhưng không khỏi đưa mắt nhìn về phía sau lưng anh.
"Bình thường anh luyện tập như thế nào vậy? Sao có thể cong như vậy chứ?"
"....." Bạc Đình đang cởi áo ra, nghe cô nói vậy tay liền dừng lại mất vài giây, anh hít một hơi lạnh.
Cô lấy tay sờ lên người mình, rồi suy nghĩ gì đó.
Hình như... cơ thể mình không đủ cong, không đủ nữ tính.
“Anh trốn tập thể dục sau lưng em à?”
Anh kiêu ngạo nói: “Anh trời sinh đã vậy rồi.”
Cô không thể tin được, ngã nhào lên giường, Bạc Đình cũng ngả người xuống giường.
Hơi thở của hai người đều đặn, dù vậy cả hai đều không nói nên lời.
Ngay khi Thẩm Thanh Ca muốn nhắm mắt lại, Bạc Đình mới nói: "Thanh Ca, em có muốn vào đại học không? Nếu muốn anh có thể nói với nhà họ Bạc."
"Tại sao phải dựa vào bọn họ chứ? Không phải anh ghét bọn họ sao?"
Nếu cô muốn dựa vào người khác, cô có thể liên lạc với Cố Quyết, nhờ anh ta giúp cô tìm ra giải pháp.
Anh giải thích: “Anh chỉ sợ làm chậm trễ việc nhập học của em thôi.”
“Ban nãy, anh và mẹ đã bàn chuyện này sao?” Lúc này cô mới chợt hiểu ra.
Bạc Đình gật đầu.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy như được bao bọc trong hạnh phúc, cô đúng là thật may mắn khi có cả mẹ và Bạc Đình đều chiều chuộng cô.
Trái tim cô đập loạn vài nhịp, cô dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh, "Em có thể tự mình thi vào đại học."
"Khi nào em mới có thể thi được chứ? Năm năm sau? Mười năm sau? Anh không muốn em phải đợi." Bạc Đình đau lòng nhìn cô, sau đó liền ôm cô vào lòng.
Lúc này, cô muốn đưa ra quyết định, có một số chuyện cô phải nói với Bạc Đình.
Giọng điệu của Thẩm Thanh Ca trở nên nghiêm túc, “Anh Đình, anh không thấy em đã thay đổi rất nhiều sao? Thực ra, em thực sự đã mơ thấy rất nhiều điều trong tương lai. Trong giấc mơ, em đã đưa ra lựa chọn sai lầm, cuối cùng phải chịu đau khổ, nên dù cho nó có là mơ đi chăng nữa thì em cũng sẽ không để mình phạm thêm sai lầm nào nữa đâu.”
Vốn dĩ, những lời nói này chính là thật khó mà tin được.
Nhưng Bạc Đình chính là buộc phải tin vào điều đó, vì chính anh cũng là người nhìn thấy những thay đổi khác biệt này của cô.
“Vậy em chọn anh chỉ vì sợ lặp lại sai lầm sao?” Đó là tất cả những gì anh quan tâm.
Thanh Ca chủ động tiếp cận anh chẳng qua chỉ là vì sợ lặp lại sai lầm sao?
Cô nghiêm túc nói: "Em ở trong mơ đã yêu anh! Em trước tiên yêu anh, sau đó mới theo đuổi anh! Em mới không phải lợi dụng anh để làm giàu cho chính mình."
"Trong giấc mơ của em, anh đã làm gì thế? Sao em lại thích anh vậy?" Bạc Đình tò mò hỏi.
Cô bật cười: “Anh cầm bó hoa tỏ tình với em dưới mưa, giấu chiếc nhẫn kim cương trong bánh sinh nhật rồi ép em ăn, còn nói sẽ cho em một triệu để em có thể ở bên anh..."
Anh dùng môi chặn cái miệng nhỏ của cô lại, tai đỏ bừng vì xấu hổ.
Không thể nào?
Làm sao anh có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ?
“Ưm…” Cô dùng lực đẩy anh ra.
“Anh Đình, không phải anh đang xấu hổ đi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận