Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 370 -




“Tôi không cần xem! Tôi chỉ tin người nhà của tôi thôi.” Bạc Đình liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Nói xong, Bạc Đình ôm Thẩm Thanh Ca đi đến bên đường.
Bạc Thọ Khang tức giận đến hét to: “Con không nhận cha, thì con cũng là con trai của cha!”
“Tôi sẽ làm cho ông cảm nhận được, đứa con trai này có còn hơn không.” Bạc Đình âm trầm nói.
“Con……”
Bạc Đình cưỡi xe đạp đưa Thẩm Thanh Ca rời đi.
Cô ôm eo của Bạc Đình, cẩn thận nói: “Anh Đình, thật ra ông ta không có đánh trúng em.”
“Anh biết.” Anh dịu dàng trả lời.
“Vậy vừa rồi anh còn tức giận như vậy!” Cô đánh xuống lưng anh.
Vừa rồi thiếu chút nữa cô cho rằng Bạc Đình thật sự tin, làm cho cô có chút áy náy.
“Đương nhiên là anh tức giận, bọn họ bắt nạt vợ của anh.” Anh giải thích.
Cô im lặng cười, khuôn mặt nhỏ dán ở trên lưng anh, “Em sẽ không để cho chính mình có hại, anh Đình yên tâm.”
“Anh cũng sẽ không để cho ông ta quấy rầy em nữa.”
Sau khi về nhà, Bạc Đình kêu mấy người anh em, làm thủng lốp xe của Bạc Thọ Khang, đập vỡ kính trên xe.
Bạc Thọ Khang, Tịch Dung vô cùng lo lắng, lập tức đến phòng nhận và gửi thư để gọi điện thoại kêu người tới sửa chữa.
Nhưng ông ta không quen với mọi người ở đây, sau nửa ngày đi hỏi thăm đều không có người tới sửa.
Người trong thôn có lòng tốt giới thiệu cho ông ta thợ sửa xe, người được giới thiệu tự nhiên là Bạc Đình.
Làm cho Bạc Thọ Khang tức giận đến thiếu chút nữa phun ra ba ký máu.
Cuối cùng bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể ngồi trên máy kéo, bị xóc hơn một giờ ở trên đường gập ghềnh đầy bùn mới vào thành được.
Hai người giống như nôn ói suốt quãng đường.
Hai người kia chân trước vừa đi, chân sau A Long liền tới báo cáo.
Nghe thấy tin này, Thẩm Thanh Ca vui muốn chết.
Cô tưởng tượng đến Bạc Thọ Khang cùng Tịch Dung ngông cuồng tự cao tự đại ngồi ở trên xe máy kéo, ôm bụng nôn ra liền muốn cười.
Bạc Đình đen mặt, đáy mắt toàn là giễu cợt.
“Đúng rồi, đại ca, trước khi ông Bạc đi còn nói với em, ông ta nói chuyện năm đó của ông ta cùng mẹ anh có hiểu lầm.” A Long ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ rửa sạch tôm.
Bạc Đình bất cần lười biếng nằm dựa trên ghế, cười khẩy một cái, “Lời của ông ta nói mà em cũng tin sao?”
A Long nhìn khuôn mặt hung dữ nham hiểm kia, không dám nói cái khác?
“Em, em cũng không tin.” A Long chột dạ xoay đầu, nghiêm túc rửa tôm.
“Nói không chừng là thật sự có hiểu lầm.” Thẩm Thanh Ca nói.
Lời này vừa nói ra, A Long sợ tới mức tay đều run rẩy.
Đại ca hận nhất chính là cha của anh ấy!
Mỗi lần nói tới chuyện này, ai dám làm trái lại, đại ca liền đánh người đó.
Chị dâu không phải đang tìm chết sao.
Bạc Đình nhíu mày lại, giọng điệu bình tĩnh, “Vì sao em lại nói như vậy?”
“Bởi vì ông ta không cùng Trịnh Nga sinh con trai khác.” Cô nghiêm túc phân tích.
“Không cùng Trịnh Nga sinh con trai, cũng có thể tìm người khác sinh.”
Thẩm Thanh Ca không có phản bác, Bạc Đình nói cũng có đạo lý.
Thật thật giả giả, chỉ có sau khi tới thành phố Thượng Hải chính mình tự đi điều tra.
A Long thấy Bạc Đình không có tức giận, mới dám hỏi: “Chị dâu, năm nay chúng ta còn bán tôm không? Em nhìn thấy năm nay rất nhiều người đều vào thôn bắt tôm.”
“Bán.”
“Người khác đều đang bán, chúng ta cũng bán, như vậy không tốt lắm đâu? Chúng ta không hề có một chút ưu thế nào.”
Thẩm Thanh Ca giải thích, “Nhưng chúng ta làm món ngon nhất, hôm nào chị dạy Trương Tuệ làm, em cầm đi bán cho nhà ăn trong xưởng là được.”
Cô chính là người có không gian, nước cốt lẩu trong không gian không phải ai cũng có thể bắt chước.
A Long nửa tin nửa ngờ.
Thực mau liền đến tháng 10, thành phố Thượng Hải tuyên bố khôi phục lại kỳ thi đại học, tháng 12 sẽ bắt đầu thi.
Đỗ Kỳ Kỳ nhờ vào quan hệ ở thành phố Thượng Hải cũng lấy được suất thi.
Điều này làm cho rất nhiều thanh niên trí thức đều không phục, thế nhưng không có cách nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận