Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 894 -




Sao cô ấy vẫn thích hỏi loại vấn đề làm cho người khác xấu hổ như vậy chứ?
“Có đôi khi không đau, có đôi khi……” Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nói.
Cổ Tiểu Liên đau lòng nhìn cô, không khỏi cảm thán nói: “Làm mẹ thật là quá vĩ đại, thật sự không hề dễ dàng.”
Nói xong, cô ấy tưởng tượng tới mẹ của chính mình, vẻ mặt lập tức hơi khó coi.
Thẩm Thanh Ca đoán ra suy nghĩ trong lòng của cô ấy, “Cô đừng nghĩ nhiều! Làm mẹ chắc chắn là vĩ đại! Nhưng đúng là đúng, sai là sai, cũng sẽ có lúc mẹ làm sai.”
Cô ấy gật đầu, nức nở nói: “Cha của tôi tới thành phố Thượng Hải, vốn dĩ tôi đang chuẩn bị dẫn ông ấy đi chơi một tháng rồi lại đưa bọn họ trở về, cô đoán cha tôi đã nói gì? Ông ấy nói giá cả ở thành phố Thượng Hải quá đắt, ông ấy không nỡ đi chơi lung tung. Ông ấy tình nguyện đi bộ hơn một tiếng, cũng tiếc bỏ hai xu đi xe buýt. Cô đừng nhìn cha tôi là một người rất quê mùa, cũng không quan tâm mẹ của tôi, nhưng ông ấy đối xử với tôi thì không có gì để chê.”
“Bản chất con người vốn phức tạp, miễn là chúng ta không làm điều gì thẹn với lương tâm thì tốt rồi.” Thẩm Thanh Ca nói.
Cổ Tiểu Liên thấy Thẩm Thanh Ca hơi buồn ngủ, nói chuyện một lát cô ấy liền chủ động rời đi.
Thẩm Thanh Ca nằm xuống đắp chăn lên và ngủ trong vòng một giây, cô thật sự quá mệt mỏi……
Trên hành lang của bệnh viện, mẹ của Cổ Tiểu Liên trộm đi theo tới đây.
Miệng của bà ta lẩm bẩm: “Chính là đồ đê tiện Thẩm Thanh Ca này làm cho Tiểu Liên đuổi mình đi! Mày làm bà chủ lớn, không giúp Tiểu Liên của tao một tay, còn giơ lỗ mũi lên trời, vậy tao sẽ bán con của mày đi!”
Y tá nói: “Bà là…… Sao bà cứ đứng ở ngoài cửa vậy?”
“Ha ha, tôi là bạn tốt của mẹ Thẩm Thanh Ca, lúc nãy không phải là con gái của tôi cầm trái cây đi vào thăm con bé sao? Tôi cũng đến xem.” Mẹ Cổ cười nói.
Y tá đánh giá bà ta từ trên xuống dưới một lần, “Thẩm Thanh Ca đã ngủ rồi, em bé cũng đang ngủ, ngày mai bà lại đến đi.”
Mẹ Cổ nói: “Tôi chỉ nhìn em bé một chút thôi, tôi rất thích con nít.”
Y tá hơi không yên tâm, mở sổ đăng ký ra hỏi: “Con gái của bà tên là gì?”
“Tên là Cổ Tiểu Liên! Cô nhìn xem, bà già như tôi sẽ không lừa người khác.”
Y tá kiểm tra đối chiếu, phát hiện bà ta nói không sai, “Cho bà năm phút, bà đi vào nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức em bé.”
Mẹ Cổ gật đầu liên tục.
Sau khi bà ta đi vào phòng bệnh, xem như được mở rộng tầm mắt, thế mà Thẩm Thanh Ca lại được ngủ ở trong phòng riêng.
Điều này làm cho mẹ Cổ ghen ghét tới mức đôi mắt đỏ lên.
Bà ta rón ra rón rén mở chiếc nôi trong suốt ra, tiện tay bế một đứa bé lên, bà ta mở tã lót ra nhìn thấy là bé gái.
Mẹ Cổ hơi tiếc, đang muốn đổi sang đứa bé khác, thì Thẩm Thanh Ca lật người ở trên giường.
Bà ta thấy chuyển biến tốt rồi liền dừng lại, ôm đứa bé liền chạy ra bên ngoài.
Trong lúc Thẩm Thanh Ca ngủ mơ loáng thoáng nghe thấy có tiếng động, trong tiềm thức cô tưởng là Bạc Đình, liền yên tâm ngủ tiếp.
Qua hai phút, bỗng nhiên cô bừng tỉnh.
Không đúng, lúc này Bạc Đình còn đang mở họp.
Cô ngồi dậy nhìn chiếc nôi, bên trong thiếu một đứa bé.
“Y tá, y tá……” Cô kêu to.
Y tá vội vàng chạy vào, tóc của cô ta tán loạn, “Không tốt! Có một bà già ôm đứa bé chạy rồi! Tôi cũng không ngăn lại được, đã có bác sĩ đuổi theo rồi!”
“Cái gì?” Trái tim của cô lỡ một nhịp, cả người đều sắp ngất đi, “Báo cảnh sát, đi báo cảnh sát nhanh lên!”
Y tá lập tức đi làm.
Thẩm Thanh Ca vội vàng bế lên anh trai ở trong chiếc nôi lên, cô không nhịn được rớt nước mắt……
Cô đã đánh mất con gái mình rồi!
Cô cũng giống như Đồng Kim Hoa, không xứng làm mẹ!
“Oe oe oe oe……” Hình như là có sự cảm ứng, Bạc An bắt đầu khóc oe oe.
Thẩm Thanh Ca đoán là con đang đói bụng, cô giơ quần áo lên cho con uống sữa, nhưng sau khi đứa bé hút một lúc lâu vẫn không có sữa.
Y tá thấy thế liền nói: “Chắc là do cô bị hoảng sợ, quá mức đau lòng, sữa cứng lại rồi. Nếu không để tôi ôm em bé đi uống sữa?”
“Cút!” Cô hét lên, “Vì sao cô lại cho một người lạ đi vào phòng bệnh? Cô đã được tôi cho phép chưa?”
Y tá bị dọa đến mức nước mắt đều chảy ra, “Bà già kia nói là bạn của mẹ cô, tôi đã hỏi bà ta rất lâu, bà ta đều nói chính xác nên tôi mới đồng ý cho bà ta……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận