Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 603 -




“Đúng là thứ tốt! Tôi rất thích, chỉ là vật này quá quý trọng! Tuyết Lị tiểu thư, lát nữa cô hãy lên lầu nói chuyện giá cả.” Hoắc Hồng Thần quả thật yêu thích không buông tay, cầm quan sát vài phút mới đưa cho thư ký.
“Được.” Tuyết Lị rất vui vẻ.
Sau khi Tuyết Lị đưa quà, mọi người đều xấu hổ không dám lấy quà ra.
Lấy ra tới cũng là tự rước lấy nhục.
Tuyết Lị lại liếc mắt nhìn sang trên người Thẩm Thanh Ca, trêu ghẹo nói: “Không phải Bạc thiếu gia và Bạc phu nhân cũng đem theo món quà tinh xảo đến sao? Sao lại xấu hổ rồi?”
Tất cả các vị khách đều kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình.
Bọn họ thế mà là thiếu gia cùng phu nhân ……của nhà họ Bạc sao?
“Là giả đúng không…… Nhà họ Bạc sao có thể tặng món quà keo kiệt như vậy?” Các vị khách bàn luận sôi nổi.
Thẩm Thanh Ca lại thoải mái hào phóng đi lên trước, cô đưa quà cho Hoắc Hồng Thần, “Một ít lòng thành không đáng giá gì.”
Hoắc Hồng Thần mở hộp gỗ ra, ấm trà bằng sứ màu trắng không hề có hoa văn trang trí gì lộ ra tới.
“Ha ha ha……” Mọi người châm chọc cười to.
Trên mặt Tuyết Lị lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn Thẩm Thanh Ca bị châm chọc, trong lòng cô ta rất là vui vẻ!
“Ha ha ha ha……” Hoắc Hồng Thần cũng cười to.
Mọi người bị tiếng cười này làm cho bối rối, lập tức đều dừng lại.
“Bạc phu nhân, chẳng lẽ đây là định diêu sao?” Giọng nói của Hoắc Hồng Thần cũng trở nên cung kính.
“Định diêu triều Tống.” Thẩm Thanh Ca gằn từng chữ.
Hoắc Hồng Thần thu nụ cười lại, nghiêm túc nói: “Bạc thiếu gia và Bạc phu nhân, đi thôi, chúng ta lên tầng hai nói chuyện đi.”
“Được.” Thẩm Thanh Ca đắc ý liếc mắt nhìn Bạc Đình một cái.
Ba người cùng nhau lên tầng.
Mọi người sợ ngây người!
Ấm trà xấu xí này thế mà là bảo bối!
Quần áo của bọn họ keo kiệt như vậy, vậy mà có thể hưởng thụ đãi ngộ lớn như vậy!
Tuyết Lị ghen ghét đến mức khuôn mặt vặn vẹo, cô ta lớn tiếng hỏi: “Hoắc tiên sinh, không phải ngài nói muốn nói chuyện cùng tôi sao?”
“A.” Hoắc Hồng Thần liếc mắt nhìn thư ký, “Thư ký, cô nói chuyện cùng Tuyết Lị tiểu thư đi.”
Bí thư đi về phía Tuyết Lị, Tuyết Lị tức giận đến mức tròng mắt đều mau trừng ra tới.
Mấy vị khách ba phải dùng ánh mắt châm chọc nhìn Tuyết Lị, “Cô ta vốn muốn làm nhục Bạc phu nhân, kết quả tự rước lấy nhục ha ha ha ha……”
Tầng hai, phòng đọc sách.
“Bạc phu nhân, cô nói cái giá đi, tôi không thể thu đồ vật quý trọng như vậy.”
“Vật quý thì không có giá, nói đến tiền liền tầm thường.” Thẩm Thanh Ca khéo léo trả lời.
Ánh mắt của Hoắc Hồng Thần nhìn Thẩm Thanh Ca càng thêm vài phần kính trọng, “Nói thật, tôi chuẩn bị đưa mấy thứ này đi quyên góp. Ít nhất Bạc phu nhân nên nói một yêu cầu của mình đi?”
Thẩm Thanh Ca nhìn về phía Bạc Đình, “Chồng của tôi cảm thấy hứng thú với cổ phiếu, có một số việc muốn hỏi ngài.”
“Không nghĩ tới Bạc thiếu gia có tầm nhìn xa như vậy……” Hoắc Hồng Thần kinh ngạc nhìn về phía Bạc Đình.
Thẩm Thanh Ca không muốn quấy rầy bọn họ, tự giác đi ra ngoài.
Người hầu mời Thẩm Thanh Ca xuống dưới tầng ngồi trên sô pha, pha cà phê, bưng bánh kem tới.
“Nếu Bạc phu nhân uống không quen cà phê kiểu Anh, còn có cả kiểu Mỹ nữa.” Người hầu cung kính nói.
Thẩm Thanh Ca uống một ngụm, cà phê vị êm dịu, bên trong bỏ sữa bò cùng đường, uống rất vừa miệng.
“Cảm ơn.”
Những người khách khác nhìn rượu vang đỏ lạnh băng trong tay, rốt cuộc cũng không có tâm trạng vui vẻ.
Rõ ràng người nhà họ Bạc là khách quý, bọn họ chỉ là người xa lạ tới cửa.
Thẩm Thanh Ca mới ăn một miếng bánh kem, mấy người phụ nữ liền nịnh nọt tiến lên, ngồi thành một vòng xung quanh cô.
“Bạc phu nhân, vừa rồi tôi có mắt không tròng, còn tưởng rằng ấm trà của cô không có giá trị đâu.”
“Tuyết Lị kia mới nhìn thì tưởng là người dịu dàng, thật ra lại rất hẹp hòi, vừa mãy muốn cố ý hại cô xấu mặt đâu.”
“Đúng vậy! May mắn Bạc phu nhân đã có nắm chắc, hung hăng đánh mặt cô ta.”
Mấy người phụ nữ bắt đầu không ngừng chỉ trích Tuyết Lị.
Tuyết Lị ở bên cạnh nghe được rõ ràng, cũng không thể tức giận, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận