Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 517 -




Cuối tuần, Cố Quyền tổ chức sinh nhật.
Dĩ nhiên Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cũng nhận được thiệp mời.
Sáng sớm tinh mơ bọn họ đã đến nhà họ Cố.
“Anh Đình, bác sĩ chuẩn bị tốt chưa?” Cô chớp chớp mắt với anh.
“Em yên tâm đi, đều sắp xếp xong!”
Vừa vào cửa, đã thấy Cố Quyết đang chỉ đạo người bố trí phòng tiệc.
Cố Quyết nhìn thấy hai người, nhiệt tình đưa cho Bạc Đình một điếu thuốc, anh ta quan tâm hỏi: “Thanh Ca, em mắc bệnh thật à?”
“Bằng không thì sao? Cam đoan không giả.” Vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca không buồn không vui.
Ở đời trước sau khi cô bị nhà họ Thẩm lấy đi một quả thận, thì một thời gian sau cô mắc phải bệnh thận.
Cho nên cô không gạt người.
“Em… Nếu có cái gì cần anh trợ giúp, cứ việc nói! Anh có mấy người bạn học y khoa đã du học trở về, đến lúc đó anh giúp em hỏi một chút.” Cố Quyết đau lòng nói.
Đáy mắt của Bạc Đình lạnh nhạt, tựa như đang xem một chuyện chê cười, “Nước mắt cá sấu.”
“…” Cố Quyết nhíu mày.
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nói: “Anh Đình! Cố Quyết không giống mấy người Đồng Kim Hoa! Anh đừng có địch ý lớn như vậy.”
Bạc Đình bỗng trở nên ngoan ngoãn trong một giây, không kiên nhẫn nói với Cố Quyết: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Cố Quyết: “…”
Cô hơi buồn cười, sắc mặt của Bạc Đình thay đổi thật là nhanh.
Hai người ngồi ở trên ghế sô pha, Bạc Đình đưa cho cô một chén nước, Thẩm Thanh Ca không uống.
“Môi em khô như vậy, tại sao không uống?” Bạc Đình hỏi.
Cô nghiêm túc trả lời: "Mắc bệnh thận, không được uông nhiều nước.”
Ba giờ nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, Đồng Kim Hoa và Cố Quyền nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đã tới, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.
Bọn họ đứng ở trên lầu hai, nhìn xuống từng cử động của Thẩm Thanh Ca.
“Chắc chắn là Thẩm Thanh Ca bị bệnh thật! Bà xem nó cũng không dám uống nước, hơn nữa trước đó không phải Thẩm Kiều Kiều cũng bị tra ra có bệnh thận à? Hai người cùng sinh hoạt dưới mái hiên nhiều năm như vậy, mắc bệnh giống nhau cũng bình thường.” Cố Quyền phân tích.
Ánh mắt của Đồng Kim Hoa khắc nghiệt giơ lên, “Chắc chắn là giả vờ! Đợi chút nữa tôi sẽ đi gặp nó.”
Buổi tiệc bắt đầu, Đồng Kim Hoa liên tiếp đối tốt với cô, gắp cá cho cô.
“Cảm ơn mẹ.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
Đối mặt với phản ứng khác thường như vậy, chiếc đũa trong tay Đồng Kim Hoa cũng sắp cầm không chắc.
Hôm nay người tới đều là những người trong giới thượng lưu, bọn họ đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Thẩm Thanh Ca giải thích nói: “Thật ra tôi chính là con gái thất lạc nhiều năm của nhà họ Cố, Cố Minh Châu.”
“Đúng vậy… Nó chính là Minh Châu…” Đồng Kim Hoa cảm thấy không đúng lắm, nhưng vẫn vui mừng thừa nhận thân phận của cô.
Chỉ cần cô thừa nhận thân phận, cô không thoát khỏi chuyện hiến tủy cho Cố Kỳ Lân.
“Song hỷ lâm môn! Chúc xưởng trưởng Cố sinh nhật vui vẻ, cha con tương nhận!” Khách khứa nâng chén chúc mừng.
Cố Quyền cũng nâng ly, “Tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, thế mà con gái lại gả vào nhà họ Bạc ha ha ha… Duyên phận trời định.”
Quả thực trái tim của Đồng Kim Hoa kích động đến nổ mạnh, đợi chút nữa cơm nước xong bà ta sẽ mang Thẩm Thanh Ca đi tìm Cố Kỳ Lân.
Cơm nước xong, Đồng Kim Hoa đang nghĩ làm thế nào để mở miệng tìm Thẩm Thanh Ca, Thẩm Thanh Ca chủ động tìm bà ta.
“Mẹ…”
“Ai! Thanh Ca!”
Thẩm Thanh Ca chủ động kéo tay Đồng Kim Hoa, hai người ngồi vào trong phòng khách.
Khách khứa đều nói, “Nhìn xem, hai mẹ con bọn họ gần gũi chưa kìa! Tuy rằng mới nhận nhau, nhưng cảm tình rất tốt, đây là sức mạnh huyết thống.”
“Đúng vậy! Bà Cố cười rất vui vẻ.”
Đồng Kim Hoa ra vẻ gần gũi vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Thanh Ca, “Đúng vậy! Ánh mắt đầu tiên tôi nhìn Thanh Ca đã cảm thấy rất quen thuộc, may là nó đã trở lại! Nếu không tôi sẽ tự trách, đau khổ cả đời.”
“Mẹ, mẹ biết chuyện con bị bệnh thận không? Con cần phải thay thận… Mẹ có thể giúp con hay không?” Thẩm Thanh Ca hơi giương mắt, bộ dạng đáng thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận