Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 702 -




"Chỉ mình anh thôi sao?" Triệu Tiểu Tĩnh rất bất ngờ trước đề nghị của anh.
Bạc Đình không nói nên lời.
"Ý tôi là, cha tôi cũng mang theo vệ sĩ... các anh không thể thắng được." Triệu Tiểu Tĩnh giải thích.
"Dùng mưu kế hiểu không, cô chỉ biết đánh đánh giết giết sao?" Bạc Đình khinh thường nói.
Thẩm Thanh Ca không khỏi mỉm cười, Bạc Đình đã tiến bộ rồi.
Vì vậy, Hoàng Tam đưa bọn họ đến khách sạn nơi cha của Triệu Tiểu Tĩnh ở, hỏi nhân viên đăng ký khách sạn, người này đã gọi cho cha của Triệu Tiểu Tĩnh.
Cha của Triệu Tiểu Tĩnh nhìn thấy Triệu Tiểu Tĩnh rất phấn khích: "Đứa con đáng chết này, lâu như vậy không về nhà! Con mau nhanh chóng cùng cha trở về nhà!"
“Con không về nhà! Con cũng không muốn lấy chồng!" Triệu Tiểu Tĩnh kiên định nói.
"Không phải là con không quen biết! Là bạn từ nhỏ của con, trước đây hai con không phải chơi với nhau rất tốt sao? Cậu ta vẫn là một nhân tài! Cha sẽ không hại con!"
Triệu Tiểu Tĩnh hung dữ hất tay của ông ta ra, "Con không quan tâm anh ta là nhân tài hay không, con cũng sẽ không gả! Con vốn dĩ không quan tâm tới anh ta.”
Thẩm Thanh Ca hiểu Triệu Tiểu Tĩnh, thanh mai trúc mã hay là bạn từ thuở nhỏ, nếu hai người bọn họ thích nhau thì đã thích từ lâu rồi. Nếu như mười mấy năm đã không thích nhau, có lẽ bây giờ cũng sẽ không thích.
"Chú, Tiểu Tĩnh cũng không còn nhỏ nữa, có suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa cậu ấy vẫn là sinh viên Đại học Kinh Hải, chú phải cho cậu ấy quyền lựa chọn bạn đời của mình." Thẩm Thanh Ca lịch sự khuyên nhủ.
Cha của Triệu Tiểu Tĩnh biết Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình, trước đây bọn họ đã từng ăn tối ở nhà ông ta.
"Các cháu không biết! Tiểu Mục kia gia cảnh rất tốt, cả nước cũng không có mấy cái! Bỏ lỡ rồi, sợ rằng con bé sẽ không tìm được nữa! Hơn nữa..." Những từ phía sau, cha của Triểu Tiểu Tĩnh cũng không nói nữa
“Cha thích anh ta như vậy, cha gả đi.” Triệu Tiểu Tĩnh xoay người rời đi.
Nhưng vừa đến cửa, liền có vài vệ sĩ đưa tay ngăn cản.
Cha Triệu cười nhạt: "Tiểu Tĩnh, buổi chiều chúng ta sẽ quay lại thành phố Hoa Hải, con đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!"
“Lần này các người đến thành phố Thượng Hải không phải chỉ để bắt cô ấy thôi sao?" Ngữ khí của Bạc Đình rất chắc chắn.
Cha Triệu nói ngắn gọn: “Vốn dĩ tôi đến đây để bàn công việc với nhà xưởng ô tô, kết quả chưa bàn xong.”
“Tôi có cách… Lên lầu nói chuyện hay rời đi, ông chọn đi.” Ngay cả khi Bạc Đình ở trước mặt ông ta, một xưởng trưởng cũng không chút yếu thế.
“Người trẻ tuổi khẩu khí thật lớn!” Cha Triệu cảm thấy Bạc Đình rất tự tin, quả thực có gì đó không bình thường.
Ông ta quay người đi lên lầu, “Đi thôi, chàng trai trẻ.”
Bạc Đình nhìn Thẩm Thanh Ca trấn an rồi đi lên lầu.
Triệu Tiểu Tĩnh bối rối: "Chuyện gì thế này? Chồng cậu thật sự có cách sao?"
Cô lắc đầu, "Không biết, xem anh ấy phát huy như thế nào."
Hai người ngồi trên băng ghế ở sảnh khách sạn tầng một.
Qua vài tiếng sau, trời đã tối Bạc Đình mới xuống lầu.
Thẩm Thanh Ca chạy tới chỗ anh: “Bàn bạc thế nào rồi?”
“Thế nào rồi? Cha tôi có đồng ý không?” Triệu Tiểu Tĩnh cũng muốn biết kết quả.
“Vẫn phải đợi thêm vài ngày nữa.” Bạc Đình vừa nói vừa đưa Thẩm Thanh Ca về nhà.
Triệu Tiểu Tĩnh nhìn bọn họ với ánh mắt cảm kích sâu sắc, ít nhất Bạc Đình đã kéo dài thời gian!
Vốn dĩ cha cô ấy quyết định buổi chiều sẽ đưa cô ấy đi!
Các vệ sĩ không cho Triệu Tiểu Tĩnh rời khỏi, Thẩm Thanh Ca chỉ có thể cùng Bạc Đình về nhà.
Trên đường về nhà, cô không nhịn được hỏi: "Anh Đình, anh đã nói gì với cha của Triệu Tiểu Tĩnh? Tại sao đột nhiên lại có thể xoay chuyển đường sống?"
“Hiệu quả và lợi ích nhà xưởng của bọn họ quá tệ, lương cũng không phát được. Hàm lượng kĩ thuật chế tạo thuyền cao hơn ô tô, cho nên anh đề nghị nhà xưởng bọn họ chuyển sang chế tạo ô tô, có thể xin học hỏi ô tô của nhà họ Bạc.” Bạc Đình nói.
Thẩm Thanh Ca càng sùng bái Bạc Đình hơn, anh thật thông minh.
“Vậy xưởng ô tô nhà họ Bạc đồng ý không?”
Ánh mắt của Bạc Đình lộ ra vẻ thâm thúy, “Nếu ông Triệu điều động một số nhân tài kỹ thuật ở lại xưởng ô tô, xưởng ô tô chắc sẽ bằng lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận