Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 787 -




Về nhà, Thẩm Thanh Ca nói ý tưởng thuê tiệm cơm của Bạc Dạ cho Bạc Đình và Tống Nho nghe.
“Cho nên hai người cảm thấy thế nào? Thuê cửa tiệm của Bạc Dạ cũng không cần trang trí lại, có thể bán luôn.” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Tống Nho vuốt râu, “Tôi cảm thấy được. Tiệm của Bạc Dạ vẫn luôn lỗ, bây giờ cô thuê cửa tiệm của cậu ta là đang giúp cậu ta, hẳn là cậu ta cũng làm không ra bọt nước gì.”
“Anh Đình, anh cảm thấy thế nào?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bạc Đình im miệng không nói: “…”
Môi cô nhấp thành một đường thẳng, không thúc giục.
Ban đêm, hai người nằm ở trên giường.
Thẩm Thanh Ca cảm nhận được Bạc Đình chưa đi vào giấc ngủ, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh Đình, anh không thích em thuê cửa tiệm của Bạc Dạ à? Em cảm thấy vị trí cửa tiệm của anh ta rất tốt, bên trong cũng khá đẹp, tiền thuê cũng không đắt.”
“Anh chỉ không muốn có chút quan hệ nào với Bạc Dạ.” Bạc Đình lạnh lùng nói.
Cô thở dài, “Vậy em không thuê nhé?”
“Thuê đi, anh ghét cậu ta là chuyện của anh, đừng để nó cản trở em.” Anh kéo cô vào trong lòng ngực.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh thậy tốt.”
Bạc Đình hừ lạnh, “Thế đã tốt?”
Rất nhanh sẽ phải khai giảng, Thẩm Thanh Ca định lo xong chuyện của tiệm cơm trước khai giảng.
Sang năm cô muốn xin ra nước ngoài, nửa học kỳ cuối cùng phải bỏ nhiều thời gian vào học tập.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Dạ ký kết hợp đồng thuê nhà, Ngụy Hồng cũng đã nghĩ xong hợp đồng của chi nhánh.
“Bên người cô có ai tin được làm đầu bếp không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bởi vì chuyện của Tôn Tú Tú trước đó, bây giờ cô ngẫm lại vẫn còn tức giận.
May là lúc trước cô vẫn luôn giữ một tay với Tôn Tú Tú, không để Tôn Tú Tú học được tinh túy, nếu không bây giờ không biết tiệm cơm Thái Hoà phát triển thế nào đâu.
Trương goá phụ cười thẹn thùng, “Thanh Ca, chồng tôi, ông Lý lớn tuổi, về hưu, bây giờ kéo xe đẩy mấy trăm cân ở sườn núi cho người ta cũng không dễ dàng. Có thể để ông ấy đến tiệm làm đầu bếp không?”
“Đương nhiên là được, hai vợ chồng làm cùng nhau, càng giúp công thức bí mật khó bị truyền ra ngoài.” Thẩm Thanh Ca nói.
Cô cũng không để ý tị hiềm vấn đề này.
Thẩm Thanh Ca hỏi: “Chỉ là… ông Lý biết nấu ăn không? Hơn nữa tuổi tác của ông ấy cũng lớn.”
“Xe đẩy mấy trăm cân ông ấy cũng kéo nổi, cái muỗng tính là gì? Trước kia điều kiện trong nhà ông ấy cũng không tồi, khi còn trẻ làm buôn bán! Đồ ăn ông ấy làm ngon rất nhiều!”
Cô không ngờ rằng bên người còn có người như vậy, đây là bất ngờ ngoài dự định.
Vì thế, cô và Trương goá phụ vui vẻ ký hợp đồng.
“Tháng tám, cửa tiệm mới sẽ khai trương, chúng ta mau chóng tuyển nhân viên.” Thẩm Thanh Ca nói.
Trương goá phụ hạ giọng nói: “Thanh Ca, để tôi bảo ông Lý tìm nhân viên giúp cô! Ông ấy ở thành phố Thượng Hải hơn 60 năm, quen biết nhiều người.”
Lo lắng trong lòng Thẩm Thanh Ca lập tức tan thành mây khói, cô cầm đơn đặt hàng đến sau bếp kiểm tra đồ ăn và thịt.
Mùa hè, thịt không dễ bảo quản, cho nên cô hoặc là sáng sớm chờ Tam Thuận giết mổ rồi đưa tới, hoặc là mang thịt về nhà trữ đông ở tủ lạnh, chờ ngày hôm sau rồi chuyển tới.
Ngụy Hồng vừa xào rau vừa thở dài, “Haizz, Thanh Ca, em nói sao lúc trước chị lại ngốc như vậy? Cổ Tiểu Liên cũng biết chỗ em tốt, đi theo em làm! Nhưng chị một hai phải đi bán bút máy, kết quả tiền không kiếm được, bây giờ chỉ có thể xào rau.”
Thẩm Thanh Ca hiểu ý của cô ấy, tốt xấu gì cô ấy cũng là sinh viên Đại học Kinh Hải, dĩ nhiên là không cam lòng làm đầu bếp cho người ta.
“Chị Ngụy Hồng, em hiểu. Đến lúc đó nếu có cơ hội mở cửa hàng mới, chắc chắn em sẽ cho chị đi làm giám đốc. Nhưng chị tốt nghiệp là phải làm luật sư lớn, có lẽ chị lại chướng mắt chỗ em.” Thẩm Thanh Ca nửa vui đùa nói.
Ngụy Hồng đột nhiên cười, cảm động nói: “Thanh Ca, em đừng trêu ghẹo chị! Bây giờ chị cũng không biết tốt nghiệp phải làm sao, một người phụ nữ mang theo con, không biết làm sao ở thành phố Thượng Hải.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận