Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 918 -




“… Đây là tặng cho chị.” Giọng Triệu Hoán nhỏ như muỗi.
Thẩm Thanh Ca cười nhạt, tốt xấu gì cô cũng sắp 30 tuổi, loại kỹ xảo lấy lòng nữ giới này vô dụng với cô.
Cô nói: “Ai ngồi ghế phụ của cậu, món quà này đưa cho người đó đúng không?”
“Không phải! Thật sự là tặng cho chị! Ngày hôm qua vừa được phát tiền lương em lập tức mua ngay!” Triệu Hoán như là sợ bị hiểu lầm, giọng đột nhiên đề cao lên.
Thẩm Thanh Ca mở hộp quà ra, liền thấy bên trong là một vòng cổ ngằng bạc hình trái tim, mặt dây sau lưng có khắc chữ cái: sqg.
Cô hít hà một hơi, “Triệu Hoán, tôi đã kết hôn rồi! Có con luôn rồi!”
“Đàn chị, em biết chị sẽ không nhận… Cho nên không dám đưa cho chị! Em sẽ giấu ở trong lòng.” Mặt Triệu Hoán đỏ như tôm luộc.
Thẩm Thanh Ca vô cùng xấu hổ, tại sao cô lại có số đào hoa như vậy?
“Cậu nên thích một người thích hợp với cậu, đặt tình cảm ở chỗ không nên đặt, dễ ảnh hưởng tài vận.” Tựa như cô đang giáo dục cậu ta, lại tựa như đang nói giỡn.
Triệu Hoán ừm một tiếng.
Xe chạy đến trước biệt thự của Thẩm Thanh Ca mới dừng lại, cô thấy tới nơi lập tức xuống xe.
Cô mới đi đến cửa nhà, cửa đã bị mở ra.
“Mẹ!” Bạc An và Bạc Vân bổ nhào vào đùi cô.
Cô xoa xoa đầu bọn nhỏ, “Làm bài tập xong chưa?”
“Đã làm xong từ lâu rồi!” Hai bánh bao sữa kiêu ngạo nghển cổ lên.
“Giỏi quá, đi chơi đi.” Thẩm Thanh Ca đổi giày đi vào phòng khách.
Trong phòng khách tỏa ra mùi hương gà sốt cay, cô tiện tay cầm lấy tờ báo hôm nay lên đọc.
Một lát sau, Bạc Đình bưng từng món ăn, đặt ở trên bàn cơm, mùi hương bay bốn phía.
Hai đứa nhỏ rửa tay xong gấp không chờ nổi ngồi vào bàn ăn, cầm chiếc đũa chuẩn bị ăn cơm.
“Ăn cơm đi.” Bạc Đình bưng lên món canh cá cuối cùng.
Thẩm Thanh Ca đếm đồ ăn, rau xào, đậu xào giá, rau trộn dưa leo, canh cá.
Cô nuốt nuốt nước miếng hỏi: “Anh Đình, gà sốt cay đâu? Em ngửi thấy được!”
“Không có.” Mặt Bạc Đình không có cảm xúc nói.
Cô nhíu mày, “Chắc chắn là có! Anh làm sao vậy?”
“Cha thấy mẹ xuống xe từ xe của một chú khác, nên ghen!” Bạc An nói.
Bạc Đình trừng mắt nhìn Bạc An, “Cha không có!”
Lúc này Thẩm Thanh Ca mới hiểu, “Anh Đình, anh ghen à?”
“Không có!” Bạc Đình lại cường điệu nói một lần nữa.
“Bánh xe của em bị hỏng rồi, cho nên Triệu Hoán đưa em trở về.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Gương mặt căng chặt của Bạc Đình trở nên nhu hòa, “Sau này đừng để bọn họ đưa em về! Em gọi điện thoại cho anh!”
“Em cũng muốn trở về văn phòng gọi điện thoại cho anh, nhưng vừa lúc gặp Triệu Hoán.” Cô giải thích.
Anh đến phòng bếp bưng gà sốt cay lên, lặng lẽ thở dài, “Đã nói với em mua một cái điện thoại rồi mà.”
“Em không cần! Vừa to vừa xấu vừa đắt!” Thẩm Thanh Ca không muốn mua di động với giá cao như vậy đâu.
Rất nhanh sẽ có điện thoại thông minh, vừa nhẹ nhàng vừa rẻ.
“Vậy sau này em đừng để bọn họ đưa em về, nếu không anh sẽ khai hoả tất cả bọn họ.” Vẻ mặt Bạc Đình u oán.
Cô đã quen với oán phụ khuê phòng Bạc Đình, “Bọn họ là công nhân viên chức ở công ty em, anh khai hoả thế nào?”
“Sao anh không thể? Anh là chồng em!” Bạc Đình buồn bực nói.
Cô vừa lúc gắp một miếng thịt gà cho trong miệng, thiếu chút nữa cười phun.
Bạc Đình càn quấy cũng rất đáng yêu.
Nhân viên công ty bọn họ biết ông chủ mình ấu trĩ như vậy không?
Cơm nước xong, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình rửa chén ở phòng bếp.
Cô nói chuyện Triệu Hoán thích mình cho Bạc Đình nghe.
Sắc mặt của Bạc Đình đen lại, vừa rửa chén vừa nói: “A.”
“Cái gì mà a? Anh không kinh ngạc sao?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Kinh ngạc cái gì? Đều là đàn ông, ánh mắt đầu tiên anh đã biết cậu ta thích em.” Vẻ mặt Bạc Đình không kiên nhẫn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận