Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 286 -




A Hổ cũng đã nghe qua chuyện xảy ra vào sáng nay, anh ta nói: “Chị dâu, chị mau khuyên đại ca đi. Chắc chắn Hoàng Anh không phải là cố ý đâu… Mẹ cô ấy mất khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy rất đáng thương.”
Thẩm Thanh Ca cũng muốn khuyên nhủ anh, nhưng Bạc Đình quá hưng dữ.
Cô cảm thấy tim, gan, lá lách, phổi và thận của mình đều đang chuyển động.
Bùm--
Một tách trà từ bên trong bay ra ngoài cửa.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca đập thình thịch.
A Hổ vội vàng đẩy Thẩm Thanh Ca vào trong.
Vừa bước vào cửa, trong căn nhà chính tối sầm, cô đã nhìn thấy Bạc Đình đang rất hung dữ và anh em Hoàng Tam đang rất chật vật.
Đôi mắt của Bạc Đình như diều hâu, sắc bén dữ tợn, anh trông giống như một con người khác, khác hẳn với con người lạnh lùng và nghiêm khắc thường ngày của anh.
Nhin thấy cô, Bạc Đình nhanh chóng bình tĩnh lại.
Giọng điệu hung tợn ban đầu của anh đột nhiên dừng lại, trở nên vô cùng dịu dàng, "Sao em lại ở đây?"
Ba người còn lại ngơ ngác.
Người này biết thay đổi sắc mặt? Đây còn là Bạc Đình sao?
"Ừm... Đồ ăn nguội rồi, anh mau về nhà ăn cơm đi." Cô bịa đại một lý do.
Hoàng Anh nhanh chóng cúi đầu, tự nhủ: Xin lỗi chị Thanh Ca, liên lụy chị rồi!
Nhưng Bạc Đình đã vượt quá sự dự đoán của mọi người, anh gật đầu: “Được.”
Thẩm Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như cô đã thành công trong việc vuốt lông cho con sư tử lớn!
Cô bước tới, nắm lấy tay anh, dẫn anh rời khỏi đây.
Cảnh tượng này lại khiến những người khác chết lặng!
Hoàng Anh nhìn Thẩm Thanh Ca như thể cô là một vị cứu tinh.
Chị Thanh Ca cư nhiên đã dẫn Bạc Đình đi một cách rất dễ dàng.
Trong mắt Hoàng Tam hiện lên một tia kỳ lạ, anh ta thấp giọng lẩm bẩm: "Không ngờ đại ca lại thích cô ấy đến vậy...”
Sau khi hai người rời đi, Hoàng Anh gần như ngã lăn ra đất, cô ấy ngồi trên ghế rất lâu sau mới có thể bình phục lại tâm trạng.
"Em còn thích Bạc Đình không?" Hoàng Tam lạnh lùng hỏi.
Hoàng Anh đỏ mặt nói, "Em đã sớm không thích anh ấy nữa rồi! Chị Thanh Ca tốt như vậy, em làm gì còn mặt mũi nào mà thích anh ấy chứ?"
"Hiểu được như vậy là tốt."
"Anh Tam, anh yên tâm! Cho dù trước đây em thích anh ấy thì hôm nay em cũng đã bị anh ấy dọa chết rồi. Làm sao em dám thích anh ấy nữa?"
Cô ấy sợ hãi khi nhớ lại khuôn mặt u ám vừa rồi của Bạc Đình, cô ấy gần như nghĩ rằng Bạc Đình sẽ giết chết mình.
Thẩm Thanh Ca đưa Bạc Đình về nhà, “Em đi hâm nóng lại đậu phụ cho anh ăn .”
“Thanh Ca, sau này đừng để Hoàng Anh giúp em bán bút máy nữa.” Giọng điệu của Bạc Đình không phải là đang thương lượng.
Cô ôm lấy cánh tay của anh nói: "Anh Đình, không sao đâu. Cô ấy đã biết mình sai rồi. Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy được. Những lời nói đấy cô ấy vô tình nói ra thôi, chỉ là vừa hay Thẩm Kiều Kiều nghe được."
Anh véo đôi má mềm mại của cô: “Loại người này quá nóng nảy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”
"Vậy thì cũng phải đợi cho đến khi tìm em được người mình có thể tin tưởng. Hiện tại không có ai tốt hơn cô ấy cả."
"Được."
Cô thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng Bạc Đình sẽ đặc biệt cố chấp, hoặc sẽ phát cáu với cô.
Thẩm Thanh Ca lúng túng bưng đậu phụ nóng hổi tới: “Anh Đình, anh ăn đi.”
Anh cảm thấy hơi đau lòng khi nhìn thấy cô như vậy.
Cô hình như... bị anh hù sợ rồi?
Một bàn tay to thô ráp đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, Bạc Đình chậm rãi nói: "Thanh Ca, tính tình anh không tốt, nhưng anh sẽ không trút giận lên em. Anh vô lý, ngang ngược, nhưng anh có thể thay đổi."
Trái tim cô đập lỡ nhịp.
"Em cảm thấy anh Đình rất tốt, anh không cần thay đổi."
Dù sợ hãi nhưng cô vẫn cảm thấy Bạc Đình không có vấn đề gì cả.
Anh chỉ là quá lo lắng cho cô thôi.
"Thật sao?"
“Thật!” Cô đưa tay xoa đầu Bạc Đình, giống như đang vuốt ve bộ lông của một con sư tử lớn, “Bây giờ không phải đang rất ngoan sao?”
Một nụ cười bất lực xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Sau khi cùng anh ăn xong, cô vào phòng ngủ làm bài tập.
Bạc Đình ngoan ngoãn phụ trách rửa chén.

Bạn cần đăng nhập để bình luận