Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 192 -




Thẩm Thanh Ca để lại phiếu cơm cho Khương Lê, sau đó đạp xe trở về thôn để cho heo ăn.
Vào ban đêm, cô tập trung tinh thần ngồi ở trong phòng ngủ của mình, dùng ý niệm tiến vào không gian.
Cô đi thẳng đến hiệu thuốc trên tầng hai.
Không gian đã đạt đến cấp bốn, tất cả các loại thuốc quý trong hiệu thuốc đều được mở khóa toả sáng rực rỡ.
Tìm một hồi lâu, cuối cùng cô nhìn thấy một cái kệ cao ở phía cuối hiệu thuốc, trên đó xếp dày đặc những lọ thuốc thủy tinh trong suốt.
Có những ký hiệu hóa học và tên thuốc khó hiểu trên các lọ thuốc, chẳng hạn như axit nitric…... tất cả những thứ mà cô không thể hiểu được.
Cô muốn tiến lên, nhưng hệ thống lại hiển thị: Cấp bậc không đủ, mở khóa thuốc tiêm cao cấp cấp 5.
Thẩm Thanh Ca chậm rãi thở ra một hơi, "Tôi biết các người muốn làm khó dễ tôi mà! Nói đi, lần này các người muốn đồ cổ gì?"
Đột nhiên, một cái gì đó có hình dạng như một chiếc kẹp tóc xuất hiện trong đầu cô.
Cô xoa huyệt thái dương, không khỏi suy nghĩ.
Kẹp tóc?
Người nào bên cạnh cô có mang kẹp tóc?
Sau khi suy nghĩ nát óc, cô cũng không nghĩ ra ai có chiếc kẹp tóc.
Nhưng căn cứ vào không gian tính chất cùng với quá khứ kinh nghiệm, cái này kẹp tóc nhất định sẽ chủ động xuất hiện ở bên cạnh cô.
Mặt khác, Vương Nhị Cẩu đã dành cả buổi chiều trong văn phòng hiệu trưởng ăn vạ, ông ta khóc đến cổ họng khản đặc nhưng cũng vô ích.
Trong lòng ông ta đang chửi rủa Thẩm Thanh Ca cả trăm lần, hận không thể giết người.
Trở về nhà, Khương Tiểu Nha hầm một bát thịt lợn kho tàu, mùi thơm bay xa.
Nhưng trong lòng Vương Nhị Cẩu, hương vị không khác gì da tường.
“Nhị Cẩu, ngày mai em có thể đi làm không?” Khương Tiểu Nha ân cần đến gần.
“Đ-t mẹ nó!” Vương Nhị Cẩu chửi.
Khương Tiểu Nha đấm ngực ông ta, cười nói: "Ai nha, làm gì tức giận như vậy? Chờ chị gái của em chết, tài sản của chị ta sẽ là của chúng ta! Còn không phải chỉ trả lại cho chị ta bốn trăm đồng tiền thôi sao, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại trên tay của chúng ta."
Vương Nhị Cẩu hai mắt sắp lồi ra ngoài, nắm lấy tay Khương Tiểu Nha, "Cái gì? Cái gì bốn trăm đồng tiền?"
“Không phải anh đưa phong bao màu đỏ cho đứa cháu dâu ở nong thôn sao? Và nói sẽ trả lại tiền, nhưng Khương Lê phải viết giấy giới thiệu thì mới trả.”
“Mày cái đồ ngu xuẩn! Tao giết chết mày!" Vương Nhị Cẩu hai mắt đỏ ngầu.
Bang ——
Một cái tát nặng nề tát vào mặt Khương Tiểu Nha.
“A……”
Khương Tiểu Nha choáng váng vì bị tát mạnh, bà ta ngã xuống đất và đập đầu vào tường.
“Mày đã bị con nhỏ ở nông thôn lừa rồi! Cô ta đã giật phong bao màu đỏ, Khương Lê và hiệu trưởng chưa có đáp ứng chúng ta!" Vương Nhị Cẩu kích động nhổ nước bọt, toàn thân run rẩy.
“Cái gì? Chúng ta đi tìm bọn họ đi!" Khương Tiểu Nha lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, không để ý trên mặt và trên đầu đau.
Vương Nhị Cẩu cũng chạy ra đuổi theo.
Kia hơn 400 đồng tiền là tiền của bọn họ, tại sao phải trả lại cho Khương Lê? Làm chị gái thì phải chăm sóc em gái chứ!
Ban đêm trời rất tối và nhiều gió, bọn họ cũng đã đến bên ngoài nhà của Khương Lê.
Cả hai dùng sức phá cửa.
“Khương Lê, chị may cút ra đây! Dám lừa tiền, mà lại không dám mở cửa?"
“Chị, chị đã hứa với cha mẹ sẽ chăm sóc em, chị chăm sóc em như vậy sao? Thảo nào chị bị bệnh tim, nếu chị không trả tiền, đêm nay cha mẹ sẽ kéo chị xuống dưới đó!"
Những tiếng chửi bới, cãi cọ ầm ĩ to đến nỗi hàng xóm xung quanh không thể chịu nổi nữa.
Có người đàn ông ở nhà bên cạnh ra đánh người, có bà già ra hắt nước rửa chân.
Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu bị hắt nước cả người ướt sũng và bốc mùi.
“Tao giết chết mày con chó cái ngu ngốc! Tao giết chết mày!" Vương Nhị Cẩu không dám đánh với người khác, quay người lại hung hăng đá Khương Tiểu Nha một cái.
“Đừng đánh nữa..... chúng ta đi bệnh viện đi…..." Khương Tiểu Nha đau đến co quắp người lại.
Vương Nhị Cẩu lúc này mới dừng lại, "Đúng vậy! Thẩm Thanh Ca nói Khương Lê đang ở trong bệnh viện chờ làm phẫu thuật!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận