Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 371 -




Mấy ngày này Thẩm Thanh Ca vẫn luôn ở nhà giải đề, trừ lúc đi trang trại chăn nuôi, hơn một tháng cô cũng chưa ra khỏi cửa.
Đề luyện tập cô giải xong đều xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Buổi tối, khi đi ngủ trong miệng còn đang lẩm bẩm công thức, thơ cổ.
Buổi trưa ngày nào đó, Bạc Đình mạnh mẽ ôm cô ra khỏi phòng, đem cô đặt ở trên xe đạp.
“Anh đừng quấy rối! Hôm nay em còn có mười trang đề chưa làm, đề làm sai cũng rất nhiều! Hơn mười câu chưa được sửa đâu.” Cô phàn nàn nói.
Anh mạnh mẽ đè bả vai của cô lại, hai mắt kiên định nhìn cô, “Chúng ta đi thư giãn một chút.”
“Không được! Còn có hơn một tháng là thi đại học, em còn có nhiều đề làm sai như vậy.” Cô rất lo lắng.
“Em đang quá khẩn trương, cho chính mình tạo áp lực quá lớn! Lúc trước sao không thấy em làm sai đề nhiều như vậy?” Anh hỏi.
Cô cúi đầu xuống, “Ừm.”
Bạc Đình nói không sai, xác thực cô quá khẩn trương, cho nên đã làm sai trong lúc vội vàng.
Nhưng dừng lại không học nữa liền có cảm giác xấu hổ.
“Chúng ta vào thành nhìn xem, em học như vậy, hiệu suất không cao.” Một câu nói của anh chỉ rõ nguyên nhân.
Cô lắc đầu, “Không tốt lắm đâu? Người khác đều đang nỗ lực, em lại đi ra ngoài chơi, sao mà được?”
Bạc Đình đành phải nói giọng nhỏ nhẹ dịu dàng dụ dỗ cô nói: “Thanh Ca, em đi cùng anh, chúng ta đã lâu rồi cũng chưa đi ra ngoài cùng nhau.”
“Không cần!” Cô kiên quyết từ chối.
Anh véo khuôn mặt nhỏ của cô, uy hiếp nói: “Không ra ngoài đi chơi, chúng ta liền đi phòng ngủ chơi! Bồi dưỡng thêm tình cảm.”
Người phụ nữ nào đó lập tức đứng không vững.
Cô gượng cười, “Anh Đình, chúng ta đi ra ngoài chơi, em cảm thấy đi ra ngoài chơi đặc biệt tốt……”
Vào thành, Bạc Đình vốn muốn đưa cô đi công viên, đi dạo Cung Tiêu Xã, nhưng cô lựa chọn đi đến nhà của Khương Lê.
“Đều nói đưa em ra ngoài chơi, sao em lại tới nơi này?” Anh xoa đầu cô.
Cô giải thích, “Đã lâu rồi chúng ta chưa tới thăm mẹ.”
Môi của Bạc Đình dường như cong lên, anh thật may mắn, có thể cưới được một người vợ ngoan như vậy.
“Thanh Ca, Bạc Đình nói trong khoảng thời gian này con đều bận rộn ôn tập bài, con không cần tới thăm mẹ.” Khương Lê cười lấy trái cây ra.
“Bọn con lo lắng thân thể của mẹ.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
Khương Lê cười hiền từ nói: “Con cũng thả lỏng một chút, quá khẩn trương hiệu quả cũng không tốt.”
Cô bất đắc dĩ gật đầu.
Không phải là hai đời cũng chưa từng thi đại học sao, cho nên cô khá là coi trọng lại cũng khẩn trương.
“Mẹ, mẹ nói cô ấy nhiều vào, cô ấy tự tạo áp lực cho mình quá lớn, đều gầy đi.” Bạc Đình nói đùa.
Khương Lê liếc xéo anh một cái, “Nếu là con có một nửa nỗ lực của Thanh Ca, mẹ liền yên tâm rồi.”
Thẩm Thanh Ca phụt cười ra tiếng.
Đột nhiên, cửa bị gõ vang.
“Thanh Ca, có phải cô tới hay không?” Giọng nói của Trương Tuệ vang lên.
Thẩm Thanh Ca lập tức đi mở cửa, “Có chuyện gì sao?”
“Thanh Ca, tôi thật sự xin lỗi cô! Trong khoảng thời gian này không phải là tôi giúp cô làm tôm sao? Cháu gái tôi tốt nghiệp cấp ba, tìm không thấy việc làm, tôi liền cho con bé đi theo A Long cùng nhau bán tôm. Một tháng đầu tiên con bé rất chăm chỉ, nhưng hôm trước đột nhiên con bé đem mấy chục đồng tiền kiếm được đều cầm đi hết.” Vẻ mặt Trương Tuệ áy náy.
Thẩm Thanh Ca tuy nói có chút tiếc tiền, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì.
Rốt cuộc chỉ có mấy chục đồng tiền.
“Thanh Ca, tôi bù lại cho cô!” Trương Tuệ cầm một xấp tiền, đưa cho Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca không nhận, “Lại không phải là bà lấy! Tôi đi nhà ga nhìn xem A Long.”
Tới nhà ga, A Long nhìn thấy Thẩm Thanh Ca liền có chút đỏ mặt.
“Chị dâu, đại ca…… Sao hai người lại tới đây? Ha Ha……” A Long chột dạ cười gượng.
Bạc Đình đi thẳng vào vấn đề, “Đừng giả vờ! Trương Tuệ đã nói hết mọi chuyện cho bọn tôi rồi.”
“A? Hai người đều đã biết……” A Long xoa xoa cái ót.

Bạn cần đăng nhập để bình luận