Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 404 -




Mặt Bạc Đình buồn bã, lạnh lùng hừ một tiếng.
Ba người khác bị khí chất mạnh mẽ này làm cho run sợ, “Bạc Đình… Cậu đừng xúc động…”
Anh khinh thường liếc nhìn bọn họ, sải bước xuống dưới.
Tên khốn này!
Dám chạm vào đồ vật của anh! Muốn chết à?
Ba người vội vàng đuổi theo, “Ai, Bạc Đình, cậu đừng kích động! Nếu cậu ra tay đánh người, em dâu sẽ lo lắng. Hơn nữa cũng chưa chắc là Lý Nam làm!”
Nhắc tới Thẩm Thanh Ca, quả nhiên khuôn mặt thịnh nộ của anh tiêu biến mất ba phần tức giận.
“Bạc Đình, chúng ta cần lấy lý phục người.” Một đồng nghiệp khác khuyên nhủ.
Anh không nói gì, tỏ vẻ cam chịu.
Không sai, Thanh Ca dặn dò, không thể đánh nhau với người khác.
Tới dưới lầu, Bạc Đình nắm lấy cổ áo bảo vệ, “Nói! Vừa rồi có thấy Lý Nam không?”
“Thấy! Ha ha ha… Tên này đem toàn bộ đồ trong văn phòng cầm đi, cậu ta muốn đi phân xưởng sản xuất linh kiện!” Bảo vệ vui sướng khi người gặp họa.
Chuyện náo loạn ngày hôm qua, tất cả mọi người biết Lý Nam mới là người không xứng, phòng được phân tốt hơn đại đa số người.
Cho nên mọi người đều tỏ vẻ khinh thường anh ta.
Mày kiếm của Bạc Đình trầm xuống, đen mặt đi về phía phân xưởng.
Khí thế trên người anh hung hãn, khí thế của kẻ bề trên đột nhiên bùng nổ.
Tới phân xưởng, mấy người đều thấy Lý Nam đeo tạp dề, lắp ráp linh kiện với một đám nữ đồng chí.
Lý Nam ngăn cơn vui sướng, nhướn mày hỏi: “Sao vậy? Các cậu tới để cười nhạo tôi sao?”
“Lấy ra!” Bạc Đình ngoắc ngoắc tay.
“Lấy cái gì? Tôi không biết.” Lý Nam cọ bàn tay dơ bẩn lên tạp dề, vẻ mặt vô tội, biểu tình hèn mọn.
Ánh mắt Bạc Đình hung ác, cả người tản ra áp suất thấp, hơi thở tàn nhẫn che trời lấp đất thổi quét mà đến.
Đồng nghiệp sợ xảy ra chuyện, liền khuyên nhủ: “Lý Nam, đừng giả vờ! Bạc Đình cũng không phải là người dễ chọc, nếu cậu cứ gây rối, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Ha ha, các người yên tâm, tôi sẽ không đánh trả! Cậu ta dám đánh tôi, không chỉ mất đi công việc, tôi còn khiến cậu ta phải ngồi xổm ở cục cảnh sát!” Lý Nam ném tạp dề xuống đất, đến gần Bạc Đình, nâng mặt lên ý bảo anh đánh đi.
Bạc Đình gầm nhẹ, “Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”
“Cậu lặp lại một trăm lần, tôi vẫn nói không biết! Cậu đánh tôi đi, đánh đi!” Lý Nam chỉ vào khuôn mặt mình.
Giây tiếp theo, Bạc Đình nắm chặt nắm tay, đánh vào mặt anh ta.
“A… Mọi người xem! Bạc Đình đánh người! Y theo câu các người hay nói đó là một tên lưu manh, cậu ta đánh người!” Lý Nam bụm mặt khóc lóc la lối giống hệt người đàn bà đanh đá.
Bạc Đình không thuận theo, không buông tha tiếp tục đánh, đánh xong má trái thì đánh má phải, còn một chân đá anh ta đập vào tường.
“Phụt…” Lý Nam phun ra một ngụm máu.
Cảm nhận được sự công kích không có lý trí, hung tàn như mãnh thú, Lý Nam cảm nhận được sự uy hiếp đến từ cái chết.
“A… Cứu mạng, tôi không biết tại sao thùng dụng cụ của cậu mất! Tôi thật sự không biết…” Anh ta che ngực lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Bạc Đình cong môi, nở nụ cười tà mị khát máu, “Tôi bảo tôi mất thùng dụng cụ khi nào?”
“A…” Đồng tử của Lý Nam đột nhiên mở to, lúc này mới ý thức được mình nói lỡ miệng.
“Tôi, tôi đoán…”
Nhưng ai sẽ tin chứ?
Bạc Đình một chân đá vào ngực anh ta, anh ta rên rỉ một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Rất nhanh, xưởng trưởng, cha Vương, Triển Thiên đều chạy tới.
“Dừng tay! Dừng tay!”
Mấy đồng nghiệp sợ tới mức chết khiếp, sợ hãi rụt rè tiến lên xem hơi thở của Lý Nam.
Cũng may, còn thở, người vẫn sống.
Đương nhiên vẫn sống! Anh đã chọn chỗ mà đánh.
Bạc Đình thu lại sự khát máu khủng bố trong mắt, lạnh băng liếc nhìn ba ông già.

Bạn cần đăng nhập để bình luận