Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 417 -




Thẩm Thanh Ca trừng mắt nhìn Bạc Đình một cái, anh đang nói cái gì vậy?
Làm một người lớn mà lại dạy trẻ con như vậy sao?
Cô áy náy nhìn Đại Vượng, “Đại Vượng, thật xin lỗi, Trường Sinh đã đánh xước mặt cháu rồi! Nhưng Trường Sinh không thích người khác thân em ấy.”
“Cháu, cháu đã biết.” Đại Vượng cũng có chút áy náy.
“Đi thôi, cùng dì về nhà bôi thuốc.”
Mấy đứa trẻ liền đi theo bọn họ trở về nhà.
Thẩm Thanh Ca kiểm tra hết cơ thể của Đại Vượng, may mắn thay cậu bé chỉ bị thương trên mặt, chỗ khác không có việc gì.
Cô lại kiểm tra Bạc Trường Sinh một lần, Bạc Trường Sinh cũng không bị thương.
“Chai cồn i-ốt này em mang về nhà, nhớ rõ phải bôi.” Thẩm Thanh Ca đem chai cồn i-ốt nhỏ đưa cho Đại Vượng.
Đại Vượng lễ phép nói cảm ơn, sau đó vươn tay nhỏ ra, “Trường Sinh, chúng ta đi chơi tiếp đi.”
“Tôi không chơi cùng đứa trẻ hư như cậu.” Bạc Trường Sinh tức giận nói.
Đại Vượn thất vọng cúi đầu xuống.
“Vậy chúng ta cùng nhau chơi đi.” Nhị Vượng vươn tay ra mời.
Bạc Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, “Hai người là anh em, đều là đứa trẻ hư.”
Điều này làm cho Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười.
Bạc Đình vỗ một cái ở trên đầu đứa nhỏ, “Nói như kiểu em không phải đứa trẻ hư vậy.”
“Em không phải! Em là đứa trẻ đẹp trai!” Bạc Trường Sinh bị đau xoa sau đầu.
“Anh Đình, anh đừng đánh Trường Sinh lung tung.” Thẩm Thanh Ca nhìn anh trách cứ.
Trong lòng Bạc Đình căng thẳng, vừa ghen tị vừa bất đắc dĩ, “Được rồi.”
Đại Vượng và Nhị Vượng đành phải thất vọng rời đi.
“Trường Sinh, các em đã làm hoà, vì sao em còn ghét Đại Vượng như vậy? Em chơi một mình sẽ không thấy cô đơn sao?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bạc Trường Sinh rất thông minh, ước chừng biết cô đơn là có ý gì.
“Em không cô đơn! Em đẹp trai, em phải tìm bé gái để chơi.” Nói xong, Bạc Trường Sinh liền từ trong lòng cô chạy ra.
Thẩm Thanh Ca:……
Đứa trẻ dở hơi này!
Cô đến gần Bạc Đình, “Nhà họ Bạc các anh đều như vậy sao?”
“Anh cùng người nhà họ Bạc không giống nhau! Nhiều năm như vậy, anh chỉ cảm thấy hứng thú với mình em thôi.” Bạc Đình vội vàng giải thích.
Cô nhịn cười.
Buổi tối làm cơm xong, lúc Thẩm Thanh Ca tìm được Bạc Trường Sinh, Bạc Trường Sinh đang ngồi ở dưới tàng cây với con gái của dì Quan.
Hai người nắm tay nhau, nói chuyện rất vui vẻ.
Cô kêu Bạc Trường Sinh về nhà, con gái của dì Quan còn lưu luyến không rời.
Thẩm Thanh Ca không thể không bội phục gen nhà họ Bạc, Trường Sinh còn nhỏ như vậy liền sát gái như vậy.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Ca phát hiện cảm xúc của Bạc Trường Sinh hình như có chút hạ xuống.
Cô đưa mắt ra hiệu với Bạc Đình, anh nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay cô, “Đừng để ý đến em ấy.”
“Trường Sinh, có phải em nhớ nhà hay không?” Thẩm Thanh Ca xoa khuôn mặt của cậu bé.
Cậu bé nhào vào trong lòng ngực cô, “Không phải, ông quản gia nói, hai người sẽ đưa Trường Sinh về nhà.”
Bạc Đình hừ lạnh.
Quả nhiên, cùng anh nghĩ giống nhau!
Ông nội thực sự đã bỏ vốn gốc, thế mà không tiếc dùng cháu trai nhỏ tới bắt anh trở về.
“Ông nội không phải đã có người kế nghiệp sao? Còn nhớ đến anh?” Anh tự giễu nói.
Cô cười nói: “Chứng minh ông nội thích anh nhất.”
“Thích anh nhất sao?” Vẻ mặt của Bạc Đình buồn bực.
Có lẽ trước kia đúng là như vậy, rốt cuộc toàn bộ nhà họ Bạc chỉ có anh là cháu trai duy nhất.
Nhưng hiện tại…… Có thêm Bạc Trường Sinh……
Thằng nhóc này làm cho Thanh Ca đều thích thành như vậy, càng đừng nói mấy ông già nhà họ Bạc.
“Đúng rồi, chú, chú họ Bạc cháu cũng họ Bạc, cho nên……”
Bạc Đình liếc mắt nhìn cậu bé, “Hiện tại mới phản ứng?”
“Cho nên…… Có khả năng cháu là chú của chú hay không?” Bạc Trường Sinh nghiêng đầu hỏi.
Ở thành phố Thượng Hải liền có nhiều người tuổi tác thật lớn kêu cậu bé là chú họ đâu.
“Ha ha ha ha……” Thẩm Thanh Ca cười đến bụng đều đau.
Bạc Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể nào! Còn có, anh là anh của em!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận