Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 538 -




Buổi tối, Bạc Đình đang nghiên cứu một ít số liệu.
Thẩm Thanh Ca nhìn không hiểu, nhưng đại khái biết là liên quan đến cổ phiếu.
Cô chống đầu nhìn nửa ngày, “Đây là cái gì?”
“Chỉ số Hằng Sinh, đây là……”
Thẩm Thanh Ca xoa huyệt Thái Dương, “Dừng lại! Đừng nói nữa!”
Đời trước cũng vậy, cô vừa hỏi Bạc Đình liền rất có hứng thú liên tục giới thiệu……
Nhưng mà cô căn bản nghe không hiểu.
“Em đi ngủ.” Cô mệt mỏi bò lên trên giường.
Mấy ngày nay, ở khách sạn, trên xe lửa ngủ cũng không ngon, giường vừa cứng vừa nhỏ.
Vẫn là ở nhà thoải mái nhất!
Cô vui vẻ lăn lộn, “Anh Đình, giường trong nhà thật lớn.”
Bạc Đình liếc nhìn sang phía cô, đi tới, cúi xuống, chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn.
“A……”
Cô đẩy anh ra, vẻ mặt nghi ngờ.
Sao người này đột nhiên trở nên giống như con chó nhỏ động dục vậy?
Giống như thấy được sự nghi ngờ của cô, anh trả lời: “Không phải vừa rồi em mới gợi ý cho anh sao?”
Cô trợn trắng mắt, “Em mới không…… A……”
Bạc Đình đè lên người cô.
Thẩm Thanh Ca từ bỏ việc giãy giụa, dù sao đối với Bạc Đình mà nói thì cô làm cái gì cũng là gợi ý.
Anh đã sớm nhịn đủ rồi, bởi vì quên mang biện pháp an toàn đi thành phố Hoa Hải, đã gần một tháng chưa chạm vào cô……
Sáng hôm sau, lúc Thẩm Thanh Ca ăn cơm sáng cùng Bạc Đình, Hoàng Anh đang la hét bán cá ở bên ngoài.
Thẩm Thanh Ca ăn cháo thịt nạc cùng trứng vịt Bắc Thảo, không khỏi cảm thán, “Người khác đang chăm chỉ làm giàu! Có phải em quá lười hay không?”
“Anh Đình kiếm tiền nuôi em, một sinh viên như em kiếm tiền làm gì?” Bạc Đình đút bánh quẩy cho cô.
Cô nhịn không được cười khẽ, “Anh Đình, buổi tối em làm cá viên cho anh ăn được không? Đợi lát nữa đi tìm mấy người Tạ Dương mua ít con cá trắm cỏ.”
“Được.”
Hai người ăn cơm xong, từ từ đi bộ ở ngõ nhỏ.
Người ở trong ngõ nhỏ đều nhiệt tình chào hỏi.
Cuộc sống chậm rãi như thế này, cô rất thích.
Giáo sư Lý cùng bà Lý tập thể dục buổi sáng trở về, thấy hai người bọn họ, tiến lên nói: “Thanh Ca, cô nghe gì chưa, đại học Kinh Hải có kế hoạch đi du học, năm nay liền chọn ra một số sinh viên xuất sắc từ những sinh viên năm 3 để đi du học.”
“A.” Nụ cười bên miệng của Thẩm Thanh Ca biến mất.
“Cô nên sớm có kế hoạch! Cô còn trẻ tuổi như vậy, vẫn nên đi ra nước ngoài để mở mang kiến thức cũng tốt, chỉ có hai năm.” Bà Lý vỗ mu bàn tay của cô.
Thẩm Thanh Ca gật đầu.
Bạc Đình hỏi: “Cần phải có bao nhiêu tiền?”
“Ôi, trường học chi tiền! Chi phí du học do nhà nước trả! Nhưng mà chi phí sinh hoạt bên kia khả năng hơi mắc.”
Thẩm Thanh Ca không hề có hứng thú, nhưng thật ra Bạc Đình lại hứng thú bừng bừng nói chuyện cùng bọn họ mười mấy phút.
Cô kéo anh đi, đi ra ngõ nhỏ, cô nhịn không được nói: “Anh hiểu gì không? Liền nói với người khác nửa ngày?”
“Chính là không hiểu, cho nên mới hỏi.”
Không biết vì cái gì không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Bạc Đình xoa đầu cô, “Đến lúc đó anh Đình đọc sách của em.”
“Máy bay có an toàn hay không? Em sợ tai nạn máy bay!” Cô buồn bực nói.
“Trước kia sao không phát hiện em sợ chết như vậy?”
Cô ôm lấy eo của anh, mặc dù biết thật làm ra vẻ nhưng vẫn nhịn không được nói: “Em không chỉ có sợ chết, còn sợ rời xa anh.”
Lỗ tai của Bạc Đình đỏ lên, đầu hẻm còn có người đâu.
Anh hài hước nói: “Trường học muốn tuyển chọn sinh viên ưu tú, em liền tự tin như vậy, đến lúc đó bọn họ sẽ chọn em sao?”
Cô đánh anh hai cái, “Sao anh lại phá hư bầu không khí như vậy?”
Anh nắm lấy nắm tay nhỏ của cô cười khẽ, “Kết hôn với anh, nếu là hạn chế tự do của em, vậy nói rõ là cuộc hôn nhân này là không lành mạnh.”
“Em biết, chính là em không nỡ xa anh. Hình như em cũng không có lý tưởng gì to lớn, em chỉ là người bình thường ……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận