Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 810 -




"Bạc Đình, đây là nhà của con..." Bạc Thọ Khang lấy tờ giấy ra, đọc lại với vẻ khó tin.
Số đường, ngõ, số cửa đều đúng!
Nhưng tại sao Bạc Đình lại là người mở cửa?
Bạc Đình khoanh tay, nhướng mày, tựa hồ có chút đắc ý: "Lần trước ly hôn với mẹ tôi, không phải ông đã đến đây sao? Nhanh như vậy đã quên rồi sao?"
Hai mắt của Bạc Thọ Khang đột nhiên sáng lên, nhớ tới: "Ông Tống Nho ở nhà con?"
“Chả thế thì sao?” Anh nhếch mép.
"Cho cha vào! Cha có chuyện muốn nói với ông ấy." Bạc Thọ Khang xấu hổ hạ giọng.
Bạc Đình nói đùa: “Nếu tôi nhớ không lầm, ai kia có phải hay không đã từng nói qua sẽ không cầu xin tôi, cho dù là có cầu xin tôi cũng đừng đồng ý?”
"Hừ, cha cần cầu xin con sao?" Bạc Thọ Khang cao giọng, "Ông Tống! Ông Tống!"
Bên trong vang lên tiếng bước chân loạng choạng: “Bạc Đình, sao vậy?”
“Có người quấy rầy ông.” Bạc Đình hét vào bên trong.
Tống Nho thở dài: "Haizz, cháu xem mà giải quyết đi."
"Ông Tống, Ông Tống! Cho tôi mười phút, không! Chỉ năm phút thôi!" Bạc Thọ Khang hét lên.
Bạc Đình lạnh lùng nhíu mày, "Nghe thấy chưa? Người ta không có thời gian nói chuyện với ông! Đừng làm phiền người ta, nếu không ông có hàng xóm nào gọi cảnh sát, ông sẽ không biết giải thích thế nào!"
"Con đừng tưởng rằng có thể cười nhạo cha! Nếu con không cho cha vào, cha liền ở bên ngoài chờ!" Vẻ mặt của Bạc Thọ Khang rất kiên quyết.
"Tùy ông."
Nói xong, rầm——
Bạc Đình đóng cửa lại.
Thẩm Thanh Ca hạ giọng nói: “Anh Đình, thế này có phải hơi quá đáng không?”
Nếu chuyện cha ruột bị nhốt ở bên ngoài, mà truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ anh như thế nào?
“Ông ta đã từng tuổi này rồi, sẽ biết khó mà lui.” Bạc Đình nắm tay cô và đưa cô đi ăn.
Ăn xong, trong khi Bạc Đình đang rửa bát, Thẩm Thanh Ca lặng lẽ đi đến khe cửa quan sát.
Bên ngoài không có bóng dáng của Bạc Thọ Khang.
Cô mới mở cửa, trái phải nhìn quanh một vòng, mới yên tâm.
Nếu Bạc Thọ Khang thật sự đứng ở cửa suốt đêm, bị cảm lạnh, e rằng chuyện này mọi người sẽ trách Bạc Đình.
"Người đó là ai? Cha ruột của Bạc Đình?" Tống Nho tò mò hỏi.
Cô gật đầu không phòng bị mà nói: “Bạc Đình không có mối quan hệ tốt với cha mình. Chuyển đến vùng nông thôn với mẹ vào năm mười ba tuổi, ông biết mà.”
"Thanh Ca, cháu biết ông thích nhất cái gì ở thằng nhóc này không? Lúc cần tàn nhẫn nó thì tàn nhẫn lúc cần nó mềm thì nó mềm, nó có thể chuyển đổi giữa tình cảm và máu lạnh, làm việc với những người như vậy mới thoải mái.” Tống Nho nói.
Cô thầm nghĩ, Bạc Đình không hề máu lạnh chút nào, ít nhất anh tốt hơn đời trước rất nhiều.
Chín giờ ngày hôm sau, Bạc Đình tiễn Tống Nho đến tận cửa, nhưng Tống Nho nhất quyết không cho tiễn nữa, bởi vì ông ta có tài xế riêng và bảo vệ.
Bạc Đình không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Đến đầu ngõ, Tống Nho nhìn thấy Bạc Thọ Khang đứng thẳng ở một bên.
“Cậu là cha của Bạc Đình à?” Tống Nho cười hỏi, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ưu việt và xa cách.
Bạc Thọ Khang hơi khom lưng, cười nói: "Không sai không sai! Cái kia thằng nhóc Bạc Đình lại gây phiền toái cho ông rồi? Thật không biết nó là làm sao để ông ở nhà của nó.”
Tống Nho cố nén nụ cười, nói: "Xem cậu nói cái gì, thành thật mà nói, nếu không phải vì Bạc Đình, tôi cũng sẽ không bằng lòng mà dừng lại nói chuyện với cậu."
“…” Đôi mắt của Bạc Thọ Khang còn mở to hơn mắt bò.
Ông ta nhất thời không thể tin được lời nói của Tống Nho.
“Cho cậu hai mươi phút, giải thích rõ ràng mục đích của cậu cho tôi.” Tống Nho ngoắc tay với ông ta, ra hiệu cho ông ta đi theo mình vào trong xe.
Bạc Thọ Khang đi theo ông ấy với vẻ mặt không được đẹp cho lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận