Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 427 -




Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình liền đưa Bạc Trường Sinh trở về thôn.
Cơn gió lạnh thổi qua mặt, Thẩm Thanh Ca liền vô thức kéo chiếc khăn quàng cổ của mình.
“Chị dâu chị dâu, đây là quà Trường Sinh tặng chị.” Bạc Trường Sinh lấy từ trong túi ra một viên đá bóng loáng.
Cô nhận lấy viên đá, viên đá được sưởi ấm bởi đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, cảm giác đúng là dễ chịu.
“Cảm ơn Trường Sinh.” Cô ôm chặt lấy cô bé.
Bạc Đình quay đầu lại, mỉa mai nói: "Đừng có làm mấy việc xấu hổ này trước mặt chị dâu em, mất mặt lắm."
"Mới không có mất mặt! Đây là những viên đá đẹp nhất! Khi nào em lớn lên, em sẽ tặng chị dâu một viên ngọc thật lớn.” Bạc Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn.
Thẩm Thanh Ca mỉm cười ngọt ngào.
“Em tiếp tục mơ mộng đi!” Bạc Đình trực tiếp dội một gáo nước lạnh lên đầu cô bé.
"Chị dâu, anh trai chính là ghen tị với Trường Sinh! Trường Sinh đã tặng cho chị một viên đá tuyệt đẹp, còn anh ấy không có tặng cho chị bất cứ thứ gì."
Bạc Đình đột nhiên thật muốn dạy cho cô bé này một bài học nhớ đời, ai kêu cô bé dùng kế ly gián làm gì chứ?
"Thanh Ca, em đừng nghe con bé nói bậy, em muốn gì, anh đều có thể cho em." Bạc Đình hoảng hốt nói.
Thẩm Thanh Ca nghĩ đến món quà mà Bạc Đình có thể tặng cô, không khỏi tặc lưỡi...
Quà anh tặng ngoài vòng cổ vàng ra thì còn là gì được chứ?
"Em muốn một vài viên đá. Đợi tý nữa, hai người liền đi tìm cho em đi." Thẩm Thanh Ca vui mừng đến nỗi tâm hồn tràn ngập niềm vui.
"Em muốn loại đá nào? Mà mấy viên đá này thì có ích gì được chứ?" Bạc Đình không để mấy viên đá tầm thường này ở trong mắt.
Cô giải thích: “Em cần chúng để làm một món ăn ngon cho hai người!”
Khi bọn họ về tới thôn, Thẩm Thanh Ca liền về nhà trước.
Bạc Trường Sinh dẫn Bạc Đình đến bờ sông, cô bé chỉ vào chỗ nước cạn, "Chúng ta tìm mấy viên đá ở đây đi! Phải tìm cái nào to nhất, đẹp nhất."
Lúc này chính là mùa đông, nước sông rất lạnh.
Bạc Đình ngồi xổm bên bờ sông, thò tay xuống mò đá, “Em đứng bên cạnh xem đi.”
“Em cũng tìm, anh chính là muốn được chị dâu khen, em cũng muốn được khen.“
"Con nít không nên đụng vào nước lạnh.” Bạc Đình nghiêm túc liếc nhìn cô bé.
Bạc Trường Sinh nghe xong vẫn là bị dọa không nhẹ, không còn cách nào khác chỉ có thể ngồi xổm sang một bên tỏ vẻ bất mãn.
Bàn tay của Bạc Đình đỏ ửng lên vì lạnh, mãi mới tìm ra được hơn mười viên đá, Bạc Trường Sinh vội vàng ném bảy tám viên trở lại sông.
"Bạc Trường Sinh! Có phải em muốn bị đánh không?" Bạc Đình nghiến răng nghiến lợi.
"Hừ! Những viên đá đó thật xấu xí! Anh mới không có cẩn thận bằng Trường Sinh."
Bạc Đình thực sự muốn đánh Trường Sinh một trận ra trò, "Em cầm lấy những viên đá này, nhanh chóng quay về nhà đi. Đừng ép anh đánh em."
"Trường Sinh muốn giám sát anh trai xấu tính nhặt đá đẹp.”
Hai anh em cãi nhau, mãi không chịu ngừng.
Đỗ Kỳ Kỳ đang chuẩn bị về nhà sau giờ làm việc, liền nhìn thấy Bạc Đình, hai mắt cô ta liền sáng lên.
Cô ta đặt cuốc xuống, chải lại tóc, vuốt ra sau tai rồi nhẹ nhàng bước tới bờ sông.
“Bạc Đình, Trường Sinh, hai người đang làm gì vậy?” Cô ta lặng lẽ nhìn Bạc Đình bằng ánh mắt không thể khống chế.
“Trường Sinh đang nhặt đá với anh trai xấu tính.”
Trái tim Đỗ Kỳ Kỳ đập mạnh, cô ta nhẹ nhàng nói: “Bạc Đình không muốn chơi với em à? Vậy chị liền giúp Trường Sinh nhặt đá.”
Bạc Đình mỉa mai nhìn Đỗ Kỳ Kỳ, liếc một cái, sau đó liền đứng sang một bên, bỏ tay ra khỏi dòng nước lạnh.
Có người tiêu tiền như rác muốn đến giúp, thật là quá đúng lúc.
"Bạc Đình, trẻ con chính là như vậy, thích mấy đồ quái dị, độc lạ! Để tôi chơi cùng con bé là được." Đỗ Kỳ Kỳ ngượng ngùng nói.
Bạc Đình nghe xong cũng lười quan tâm, trực tiếp quay mặt đi.
“Em muốn những viên đá lớn màu đen.” Bạc Trường Sinh chỉ vào một hòn đá ở giữa sông.
Đỗ Kỳ Kỳ rất ra sức, cô ta quỳ xuống bờ sông, xắn tay áo, thò nửa cánh tay xuống sông để vớt hòn đá được chỉ định kia.
Nước sông lạnh cóng, nét mặt cô ta cũng méo mó nhưng vẫn không hề sợ hãi.
"Chị lấy được rồi! Của em đây." Đỗ Kỳ Kỳ đưa hòn đá cho Bạc Trường Sinh.
Cánh tay cô ta đỏ bừng vì lạnh.
“Hòn đá em chọn có phải trông đẹp hơn hòn đá mà anh trai xấu tính đã chọn phải không?” Bạc Trường Sinh tự hào nói.
Đỗ Kỳ Kỳ xoa đầu cô bé, "Đúng vậy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận