Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 664 -




"Đang là ban ngày mà cửa lại không đóng! Còn cư xử như một tên lưu manh với vợ mình." Mặt bà nội Bạc đỏ bừng, vừa tức giận vừa nói khi đóng cửa lại.
Bạc Đình tỏ ra thờ ơ: “Cháu giặt quần áo cho cô ấy, có vi phạm pháp luật không?”
"Giặt quần áo? Ông cũng cảm thấy xấu hổ không muốn vạch trần cháu." Ông nội Bạc quay đầu sang một bên, không nhìn anh.
Hai ông bà cụ bước vào nhà chính ngồi xuống, Thẩm Thanh Ca vẫn còn đỏ mặt nên nhanh chóng bưng trà và trái cây lên.
"Ông bà nội uống trà." Cô lễ phép nói.
Hai ông bà cụ mỉm cười hiền lành nói: "Thanh Ca thật ngoan."
Sau đó, ông nội Bạc nheo mắt lại, nhìn thấy Bạc Đình cà lơ cà phất bên cạnh, nụ cười của ông cụ biến mất trong nháy mắt, tràn đầy chán ghét, "Bạc Đình! Cháu cũng ba mươi rồi, trong đầu suốt ngày chứa cái gì vậy? Nhìn Thanh Ca xem , vừa biết kiếm tiền vừa có kiến ​​thức.”
"Đúng vậy, Thanh Ca giỏi như vậy, nếu cháu cưới được cô ấy, vậy thì chứng tỏ cháu cũng không tệ." Bạc Đình khoanh tay lại, nhẹ nhàng mà nói lại.
Ông nội Bạc:? ?
Bà nội Bạc:? ?
“Cháu có thể bớt mặt dày lại được không?” Ông nội Bạc siết chặt nạng và dậm xuống sàn mấy cái.
“Ông nội, anh Đình cũng rất giỏi.” Thẩm Thanh Ca nói.
Vẻ mặt tức giận của ông nội Bạc dịu đi một chút, mím môi nói: “Nếu nó giỏi thì sẽ không ở nhà giặt quần áo nấu ăn, suốt ngày ở nhà chơi, người cũng sắp phế luôn rồi.”
Bạc Đình cau mày, cái gì gọi là ở nhà chơi cả ngày?
Coi thường những người chồng nội trợ phải không?
Anh đang định lên tiếng thì Thẩm Thanh Ca lại nói: “Ông nội, anh Đình cả ngày cũng bận rộn ở nhà, phải dậy sớm nấu cơm cho cháu, đưa cháu đi học, giặt quần áo rồi mua đồ ăn nấu bữa trưa..."
Không tính thì không biết, mà tính rồi thì liền bị hù.
Thậm chí, Thẩm Thanh Ca còn không nhận ra rằng Bạc Đình có rất ít thời gian, anh còn giúp mọi người sửa chữa đồ đạc, kiếm tiền từ việc sửa chữa và nghiên cứu thị trường chứng khoán...
Anh đã chia thời gian ra bằng cách nào vậy?
“Cháu chỉ ngồi trong lớp cả ngày, thực sự khá nhẹ nhàng.” Thẩm Thanh Ca nói thêm.
Ông nội Bạc thở dài: “Những việc này có thể thuê một bảo mẫu làm cũng được! Một người đàn ông trưởng thành mà lại đi nhờ phụ nữ nuôi thì ra cái thể thống gì nữa?”
“Anh Đình không cho cháu nuôi anh ấy, anh ấy cũng đang kiếm tiền.”
Bạc Đình có vẻ không kiên nhẫn: “Ông tới đây chỉ để mắng cháu thôi à?”
Ông nội Bạc cảm thấy có chút xấu hổ, ông cụ làm lãnh đạo đã lâu nên mắng người cũng không dừng lại được?
Ông cụ ho một tiếng rồi nói ra mục đích của mình: "Bạc Đình, ông biết trước đây cháu làm ở bộ phận thiết kế của nhà xưởng ô tô huyện thành. Ngày mai cháu đến nhà xưởng với tư cách là cố vấn kỹ thuật. Gần đây, động cơ của nhà xưởng ô tô có vấn đề."
"Liên quan gì đến cháu? Cháu không mua chiếc xe dỏm ở nhà xưởng là được rồi không phải sao?" Bạc Đình cười lạnh.
Huyết áp của ông nội Bạc ngay lập tức tăng cao, ông cụ tức giận đến mức đau đầu.
Bà nội Bạc lấy thuốc từ trong túi ra đưa cho ông cụ: "Tiểu Đình, cháu đừng chọc giận ông nội! Cháu là người nhà họ Bạc, giúp nhà xưởng giải quyết vấn đề không phải là nhiệm vụ của cháu sao?"
“…” Bạc Đình không lên tiếng.
"Quyết định như vậy đi! Sáng mai cháu nhớ lên xưởng ô tô." Bà nội Bạc vội vàng đỡ ông nội Bạc ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca tiễn bọn họ ra khỏi con ngõ nhỏ.
Trở lại sân, sắc mặt của Bạc Đình không có cảm xúc hỏi: “Ông nội thế nào rồi?”
"Tốt hơn nhiều rồi! Về sau anh đừng chọc tức ông nội nữa, ông nội nói những điều khó nghe, thì anh cứ mặc kệ là được." Thẩm Thanh Ca khuyên nhủ.
“Ừ.” Bạc Đình vâng lời.
Cô có chút bối rối, bây giờ Bạc Đình không phải rất ngoan sao?
Sao hồi nãy lại nói chuyện khó nghe thế?
Giống như một con nhím!
Thẩm Thanh Ca trịnh trọng nói: "Anh Đình, cảm ơn anh! Em đã quen với việc được anh chăm sóc, không biết anh ở nhà lại vất vả như vậy."
“Là do anh tự nguyện, không cần cảm ơn.” Bạc Đình chọc vào cái đầu nhỏ của cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận