Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 957 -




Bạc Đình nhíu mày, gằn từng chữ một nói: “Phải không?”
“Không không không, không phải…… Đều là tin đồn, tôi không có bạn gái! Tôi vẫn luôn độc thân.” Giám đốc Lý điên cuồng xua tay.
Miệng của Hoàng Đình Đình mở to đến mức có thể bỏ vừa một quả trứng gà, cái tên đê tiện này!
Cuối tuần còn hẹn cô ta ra khách sạn, đồng ý nói cô nhất định có thể nhận chức!
Kết quả hiện tại liền không nhận nợ sao?
“Tên khốn nạn này! Anh dám nói tôi không phải là bạn gái của anh sao? Lương tâm của anh đâu rồi?” Hoàng Đình Đình khóc lóc nắm chặt bàn tay lại đánh lên ngực của giám đốc Lý.
Đồng nghiệp xung quanh dường như đang chế giễu, cười liếc nhìn bọn họ, “Chậc, không ngờ cậu Lý là dạng người này. Thế mà lại không nhận nợ!”
“Biết người biết mặt không biết lòng mà.”
Giám đốc Lý cảm thấy phiền vì bị đánh, trở tay tát cho Hoàng Đình Đình một cái, “Đồ đê tiện, cô làm loạn đủ chưa?”
“Hu hu hu…… Anh dám đánh tôi sao?” Hoàng Đình Đình ôm mặt, không thể tin được.
Cô ta chính là sinh viên tốt nghiệp đại học Kinh Hải, ai mà không tôn trọng cô ta chứ?
Anh ta vẫn là người đầu tiên dám đánh cô ta!
“Đánh chết cô, cái người đàn bà điên! Hại chết tôi rồi!” Giám đốc Lý nâng tay lên còn muốn đánh tiếp.
“Đuổi hai người bọn họ đi!” Bạc Đình gầm nhẹ.
Bảo vệ lập tức hành động, kéo hai người bọn họ xuống tầng.
“Sếp Bạc, Sếp Bạc, sếp đừng tức giận……” Giám đốc Lý xin tha, nhưng đã chậm.
Thẩm Thanh Ca ngáp một cái, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
“Đã đến giờ nghỉ trưa, mọi người mau rời đi đi.” A Long xua tay, ý nói mọi người hết giờ làm rồi.
Mọi người rời đi.
Thẩm Thanh Ca đưa hộp giữ ấm cho Bạc Đình, “Anh Đình, em tới đưa cơm cho anh.”
Bạc Đình xách theo hộp giữ ấm, cảm giác vô cùng có mặt mũi.
Anh thế mà cũng được vợ đưa cơm cho!
Đều do A Long, đuổi hết nhân viên đi làm gì?
Hại anh cũng không thể khoe ra.
“Cảm ơn Thanh Ca, đi, anh đưa em đi dạo ở công ty.” Anh lấy tay còn lại ôm eo cô.
Nhưng mà mọi bố cục trong công ty, cô đã biết hết……
Thẩm Thanh Ca ngáp một cái, cô cảm giác gần đây mình vô cùng mệt.
“Em mệt mỏi sao? Đi văn phòng của anh ngủ đi, trong phòng nghỉ có giường.” Bạc Đình giới thiệu.
Cô gật đầu.
Tới văn phòng, Thẩm Thanh Ca phát hiện Bạc Đình cố gắng đè nén khóe miệng đang cong lên.
Cô nhịn không được nói: “Anh Đình, anh muốn cười liền cười đi, nhịn làm cái gì?”
Rất nhiều lần cô đều muốn nói vấn đề này.
“Anh cười lên nhìn rất kỳ quái.” Anh mím môi.
Cô xoa mặt anh, “Không kỳ quái, anh Đình rất đẹp trai. Hơn nữa khuôn mặt của anh luôn lạnh lùng, người khác sẽ cảm thấy anh kết hôn với em là việc rất đau khổ.”
“Anh không đau khổ, anh rất hạnh phúc.” Anh hoảng loạn giải thích.
Thẩm Thanh Ca buồn cười, “Vậy anh cũng đừng đè nén bản thân mình, muốn cười liền cười đi.”
Anh hơi mất tự nhiên cười gượng.
Cô hài lòng gật đầu, “Nhân lúc cơm còn nóng anh ăn đi, em đi ngủ.”
“Từ từ……” Bạc Đình nắm cổ tay của cô.
Thẩm Thanh Ca đang đi về phía phòng nghỉ, cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh, “Hả?”
“Chờ anh ăn cơm xong, cùng nhau ngủ……” Một chữ cuối cùng, Bạc Đình nói rất nhỏ.
Mặt già của cô đỏ lên, liếc mắt nhìn anh một cái, “Bạc Đình! Anh có thể đứng đắn một chút hay không?”
“……” Hình như anh nhận ra mình đã nói sai rồi, lập tức thả cô ra, vẻ mặt áy náy.
Thẩm Thanh Ca ghét nhìn thấy anh như thế này nhất.
Nếu là đổi thành một thời không khác Bạc Đình chắc chắn sẽ mặt dày cầu xin cô, nếu cô không đồng ý, anh sẽ giống như một con chó nhỏ, ra sức làm nũng.
“Buổi tối về nhà lại ngủ.” Cô không còn cách nào khác đành phải nhượng bộ.
Bạc Đình lại tiếp tục cười tươi.
Thẩm Thanh Ca đi vào phòng nghỉ, cô nhìn thấy giường liền nằm xuống ngủ.
Không biết đã trôi qua mấy giờ, Thẩm Thanh Ca mới tỉnh lại.
Nhưng Bạc Đình đã không ở trong phòng nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận