Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 845 -




Bởi vì vẫn chưa lấy lại vốn, nên Thẩm Thanh Ca dự định sẽ tiếp tục bán như thế này một thời gian, đợi trong tay có tiền nhiều rồi sau đó sẽ liên hệ với nhà xưởng phía Nam.
Buổi chiều, Bạc Đình nhờ bạn bè tìm danh thiếp của một số nhà xưởng cho cô.
“Chất lượng và hiệu suất của các nhà xưởng này đều tốt.” Bạc Đình giới thiệu.
Cô cất danh thiếp vào ngăn kéo, "Anh Đình, nếu chúng ta mua hàng nghìn bộ quần áo nhưng không bán được thì sao?"
"Em lo lắng à? Quần áo trong cửa hàng của em không phải bán rất chạy sao?" Bạc Đình hỏi.
"Không giống nhau! Quần áo tồn kho trong cửa hàng của em ít, em không sợ bán không hết."
Anh xoa đầu cô, "Làm ăn có rủi ro, mới có thể kiếm được nhiều tiền.”
Cô đang định nói thì có người gõ cửa.
Bạc Đình lập tức đi mở cửa.
Nhìn ra ngoài cửa, liền thấy Bạc Bảo Quý đang ôm một cuốn tập vẽ dày cộm.
"Này, Bạc Đình, hai cháu sống ở đây à? Thật sự không dễ tìm..."
Bạc Đình ra hiệu cho ông ta bước vào, "Có chuyện gì thế?"
"Chú đến đưa cho Thanh Ca xem thiết kế chú đã vẽ! Chú thấy việc làm ăn ở cửa hàng của hai cháu rất tốt, chú cũng không thể lấy tiền lương của hai cháu mà không làm gì phải không?" Bạc Bảo Quý thành thật nói rõ mục đích tới đây của mình.
Thẩm Thanh Ca có chút bất lực, sao cô lại cảm giác Bạc Bảo Quý sợ Bạc Đình?
Vị trí của hai người dường như đã bị hoán đổi.
"Chú ba, chú đưa cho cháu xem thử đi! Nhưng phải nói trước, nếu cháu không hài lòng, cháu sẽ không nể mặt chú đâu." Cô cầm lấy cuốn tập vẽ.
Bạc Bảo Quý cũng mỉm cười, “Cháu là bà chủ, chú sẽ không cãi lại bà chủ.”
Thẩm Thanh Ca mở tập vẽ ra, phát hiện quần áo do Bạc Bảo Quý thiết kế hầu hết đều là kiểu Pháp, cổ áo trước ngực có chút thấp và họa tiết chủ yếu là những bông hoa cổ điển rực rỡ.
"Chú ba, tranh này của chú đẹp thì đẹp nhưng lại hở hang quá. Chú còn bộ quần áo nào kín đáo hơn không?" Cô mỉm cười nói.
Bạc Đình bước tới nhìn, mặt anh tối sầm lại, "Thật là lộn xộn! Vẽ lại! Vợ cháu không thể mặc bộ quần áo rách nát như vậy!"
Cái quái gì vậy, ngực sắp lộ ra ngoài rồi!
Thiếu vải như thế sao?
“Được rồi, được rồi.” Bạc Bảo Quý sợ nhất Bạc Đình, ông ta lấy bút chì ra bắt đầu sửa lại.
Ông ta đưa cho bọn họ xem bản vẽ đã chỉnh sửa, "Bây giờ thế nào? Váy dài, tay áo dài, cổ vuông."
Thẩm Thanh Ca quan sát một chút, lần này ngực không lộ ra ngoài, nhưng vẫn là có chút thấp, nhưng cái này là đặc sắc của chiếc váy kiểu Pháp.
"Bây giờ được rồi, nhưng chú ba, có thể làm kiểu rộng được không? Kiểu mà ngay cả người béo cũng có thể mặc được." Thẩm Thanh Ca đề nghị.
Bạc Bảo Quý lật sang trang khác, ông ta thay thiết kế ôm eo bằng thắt lưng, “Cái này?”
“Được.” Thẩm Thanh Ca ngước qua xem.
Bạc Đình cũng đi tới nhìn xem, anh miễn cưỡng gật đầu.
Cô dở khóc dở cười, "Anh xem có hiểu không? Anh lại gật đầu?"
"Em coi thường anh à?" Anh cau mày.
“Không có.” Cô đẩy anh một cái.
Thẩm Thanh Ca đem hai thiết kế này sắp xếp lại, những thiết kế còn lại đều không được thông qua.
Thiết kế của Bạc Bảo Quý quá trào lưu rồi, nên có vẻ không hợp trong thời đại này.
"Chú ba, hai mẫu quần áo này trước tiên cháu sẽ tìm người may mỗi mẫu một bộ, nếu hiệu quả tốt, cháu sẽ nhờ người may nhiều thêm." Thẩm Thanh Ca nói.
Bạc Bảo Quý rất vui mừng, cuối cùng cũng có người nhìn ra được được nghệ thuật của ông ta.
"Được! Nếu cháu có gì không hiểu gì về bản vẽ, thì đến tìm chú!”
Thế là ngày hôm đó Thẩm Thanh Ca đã đến Cung Tiêu Xã để mua vải, sau đó đưa bản vẽ và vải cho Hồ Hoa.
Hồ Hoa nhìn nó vài phút, mới xem hiểu được bản vẽ.
"Thanh Ca, chẳng phải ăn Tết sao? Tiền trong tay của tôi đã phát bao lì xì hết rồi, cô có thể giao thêm việc cho tôi được không? Tốt nhất là cho tôi năm mươi, một trăm đơn hàng." Hồ Hoa nhỏ tiếng nói.
“Được.”
Hồ Hoa phấn khởi về nhà chuẩn bị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận