Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 239 -




Sắc mặt của Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu đột nhiên thay đổi.
Vương Ni Ni đi ra khỏi căn phòng nhỏ, cô ta đã nghe thấy những gì mọi người vừa nói.
Cô trầm trọng nhìn khuôn mặt tham lam của cha mẹ mình.
“Ni Ni, cha mẹ của em có mượn tiền của dì cả không? Em hãy nói đi." Thẩm Thanh Ca nhìn Khương Tiểu Nha một cách khinh thường.
Khương Tiểu Nha nhấp môi nói, "Ni Ni, con phải nói rõ cho cảnh sát biết, cha mẹ đều trông cậy vào con."
Vương Ni Ni nhìn viên cảnh sát và thành thật nói: "Số tiền này đều là của dì cả đưa cho chúng tôi! Nhưng là chúng tôi đã viết giấy nợ!"
Nửa câu đầu tiên, Khương Tiểu Nha còn muốn cười, nhưng nửa câu sau, trực tiếp làm Khương Tiểu Nha khóc.
“Đứa nhỏ chết tiệt này, mày đang nói cái gì vậy? Đồng chí cảnh sát, đừng tin con bé đó, tôi bắt nó gả chồng mà nó không gả, nó cố ý trả thù tôi đấy.”
“Cái gì? Các ngươi lừa cảnh sát cũng liền thôi, còn ép trẻ vị thành niên kết hôn? Chậc chậc, các người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Hai người đi theo tôi một chuyến!" Cảnh sát trừng mắt nhìn hai người bọn họ, từ bên hông lấy ra còng tay.
Ngay lập tức, cảnh sát đưa hai người họ đi.
Nhìn thấy cha mẹ mình bị bắt đi, Vương Ni Ni cảm thấy khổ sở trong lòng, cô ta chạy vào căn phòng nhỏ và khóc.
Thẩm Thanh Ca biết Vương Ni Ni là một đứa trẻ ngoan nên không biết an ủi như thế nào.
Sau khi ăn xong bữa trưa, cô để lại ba mươi đồng tiền cho Vương Ni Ni và rời đi cùng Bạc Đình.
Vào buổi chiều, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình chuyển dụng cụ bán tôm hùn đất từ nhà A Long đến ga xe lửa.
Bạc Đình không nhịn được nói: "Chúng ta hãy mua một căn nhà ở gần đây đi, cả ngày dọn đến chuyển đi quá phiền phức."
Mua nhà, cô cũng nguyện ý mua nhà……
Nhưng là trong tương lai bọn họ chuyển đến thành phố Thương Hải sống, mua nhiều nhà ở đây để làm gì?
“Chúng ta tiết kiệm tiền đi, sau này còn đi mua nhà ở thành phố Thượng Hải. Thuê nhà cũng rất rẻ, một tháng chỉ mấy đồng tiền....." Thẩm Thanh Ca đau lòng nói.
“Được.” Bạc Đình chuẩn bị nhờ A Long hỏi thăm xem có căn nhà nào tốt ở gần đây không.
Trong vài tiếng đồng hồ, tôm hùm đất đã được bán hết.
Đồ chơi của dì Lưu cũng bán rất chạy.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đóng cửa quầy hàng, dì Lưu bước tới nói: "Cô gái nhỏ, cô nhìn xem bên kia dì Dương còn hơn nửa nồi trứng gà kìa! Tất cả đều là quả báo!"
“……” Thẩm Thanh Ca cười mà không nói lời nào.
Vốn dĩ, mỗi ngày dì Dương chỉ có thể bán được 50 quả trứng luộc trong nước trà, nhưng bây giờ đem 30 quả trứng gà bán cho nhà ăn của nhà xưởng ở cạnh đây, như vậy doanh số bán hàng tại quầy hàng đương nhiên sẽ giảm xuống.
Dì Dương nhìn nửa nồi trà trứng, khó hiểu nói: "Có chuyện gì vậy? Trước đây, công nhân nhà xưởng sau giờ làm việc sẽ tới mua trứng gà, tại sao hôm nay không có một người tới?"
Con dâu dì Dương cúi đầu không dám nói.
“Có phải con đã không làm theo phương pháp mẹ dạy cho con đúng không? Con lười biếng đúng không?" Dì Dương tức giận nói nước miếng bay tứ tung.
Con dâu dì Dương ủy khuất nói: "Mẹ, con cũng không biết, hôm nay có rất nhiều công nhân đều tới hỏi mua một nửa quả trứng đâu, chúng ta làm sao có thể bán một nửa?"
Dì Dương lo lắng nên vội vàng chạy tới nhờ Thẩm Thanh Ca giúp đỡ: "Cô gái, cô nghĩ thử xem tại sao hôm nay trứng luộc trong nước trà của chúng tôi không bán được?"
“Bà phải hỏi con dâu của mình." Thẩm Thanh Ca đương nhiên không thể nói quá rõ ràng.
“Con dâu của tôi? Nó đã làm gì?"
Dì Lưu tiến lên nói: "Chị Dương, chị phải dạy dỗ lại con dâu của mình đi. Hôm qua tôi giới thiệu đầu bếp trưởng cho Thanh Ca, con dâu của chị vội vàng đi lên bán trứng gà, trong lúc Thanh Ca đang trả giá đâu, xém chút nữa công việc làm ăn này của Thanh Ca bị thất bại."
Những lời này vừa nói ra, khuôn mặt già nua của dì Dương đỏ bừng.
Ngày hôm qua bà lười biếng nghỉ một ngày, liền làm ra chuyện như này.
“A?”
Thẩm Thanh Ca giải thích: "Con dâu của bà đã bán trứng luộc trong nước trà cho nhà ăn của nhà xưởng với giá 3 xu một quả. Phỏng chừng nhà ăn cắt đôi quả trứng ra bán nửa cái, 2 cu nửa cái trứng. Nếu bán như vậy, công nhân ở nhà xưởng tự nhiên sẽ không đến đây mua nữa."
Dì Dương chợt nhận ra rằng con dâu của bà thậm chí còn không đề cập đến chuyện bán trứng gà cho nhà xưởng!
Khẳng định là kiếm tiền trộm tiết kiệm!
Bà ta tức giận quay lại quầy hàng và bắt đầu nói chuyện với con dâu, hai người cãi nhau dữ dội.
Thật nhiều người đang xem náo nhiệt, Thẩm Thanh Ca nhanh chóng đóng quầy hàng và rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận