Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 896 -




“Vị đồng chí này, ông bình tĩnh một chút! Chúng tôi còn phải đưa bà ta về cục cảnh sát nữa.” Cảnh sát ngăn cản nói.
Cổ Tiểu Liên cũng chạy lên ngăn lại, “Cha, chúng ta đừng trì hoãn công việc của các đồng chí cảnh sát.”
Lúc này cha Cổ mới thu tay lại.
Sau khi cảnh sát dẫn người đi, Cổ Tiểu Liên cùng cha Cổ vẫn luôn xin lỗi Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca xua tay, “Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không có quan hệ gì với hai người, hai người không cần xin lỗi tôi.”
“Thanh Ca muốn nghỉ ngơi, hai người nên đi rồi.” Bạc Đình lạnh lùng đuổi người.
Sau khi mọi người rời đi, Bạc Đình yêu cầu thay y tá trực ban.
Thẩm Thanh Ca dựa vào trên giường, ôm chặt Bạc Vân, cơn hoảng loạn dần dần lắng xuống.
Đột nhiên, đứa bé bắt đầu khóc oe oe.
Bạc An cũng khóc theo.
“Chắc là con đói bụng rồi.” Bạc Đình nhẹ nhàng vỗ Bạc Vân.
Mặt của Thẩm Thanh Ca lộ ra vẻ xấu hổ, “Lúc nãy em bị sợ hãi, không ra sữa được.”
Bạc Đình lập tức đi kêu bác sĩ, bọn họ ôm hai em bé đi uống sữa bột.
“Có phải ngực của cô có hơi đau và bị cứng đúng không? Tâm trạng của cô dao động quá nhiều, bị thương đến thân thể, mọi chuyện sẽ ổn sau hai ngày nữa. Đợi chút nữa cô dùng khăn ấm đắp lên một lát.” Bác sĩ giải thích.
Bạc Đình lập tức đi múc nước, anh tự vắt khăn ấm đắp lên cho cô, “Thanh Ca, em đừng nghĩ nhiều, lần này phải trách mụ phù thủy kia, sau đó trách anh! Em mới sinh con xong, đâu có tinh thần nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ 24 giờ? Sớm biết như vậy anh liền không đi mở họp!”
“Chúng ta đừng trách tới trách lui, sau này nhất định phải giám sát con chặt chẽ.” Cô nắm chặt tay anh.
Bạc Đình gật đầu thật mạnh.
Nửa tháng sau, Thẩm Thanh Ca liền xuất viện.
Sắp xếp cho mẹ Lâm chăm sóc ở trong nhà.
Cô nằm ở trên giường, thỉnh thoảng cầm bút chì vẽ sơ đồ trung tâm thương mại.
“Bà chủ, cô đừng vẽ tranh ở trên giường nhiều, không tốt cho mắt đâu. Sau khi trải qua thời gian ở cữ, có thể trị rất nhiều bệnh đó!” Mẹ Lâm khuyên nhủ.
Cô cười cười, “Tôi sẽ không vẽ nữa.”
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Thẩm Thanh Ca khoác quần áo đứng dậy đi nghe, bên kia điện thoại là Cổ Tiểu Liên gọi tới, “Thanh Ca……”
Giọng nói của cô ấy rõ ràng đang nghẹn ngào.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thanh Ca hơi lo lắng.
Cổ Tiểu Liên trầm mặc trong chốc lát, giọng có chút vui vẻ, “Chu Hiểu Thiên đã trở lại!”
“Cái gì?” Thẩm Thanh Ca không thể tin được.
“Là thật sự! Anh ấy đã trở lại! Anh ấy không đuổi kịp chuyến bay kia, lại ở nước Mỹ thêm vài tháng. Sáng sớm hôm nay anh ấy tới trường học tìm tôi, tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ!” Cổ Tiểu Liên khóc lóc nói.
Thẩm Thanh Ca chúc mừng nói: “Đây là chuyện tốt! Chúc mừng cô!”
“Tôi rất vui! Cũng không biết chia sẻ với ai…… Bên cạnh chỉ có cô.”
Cô nhẹ nhàng thở dài, “Không có chuyện gì, chuyện của mẹ cô sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai chúng ta.”
“Cảm ơn cô, Thanh Ca.” Cổ Tiểu Liên khóc nức nở nói.
Ngắt điện thoại, Thẩm Thanh Ca đang chuẩn bị lên tầng thì cửa khi bị gõ vang lên.
Cô đi mở cửa liền nhìn thấy hai tay Bạc Đình xách đầy đồ ăn.
“Hôm nay anh làm lẩu cho em ăn.” Anh cười nói.
Thẩm Thanh Ca mím môi, “Nhưng mà em không thể ăn đồ có nhiều gia vị.”
“Làm cho em một nồi lẩu thanh đạm, em đi lên nghỉ ngơi đi, chờ làm xong anh sẽ kêu em.” Sau khi anh thay giày liền đi thẳng vào phòng bếp.
Cô đi theo phía sau anh, “Hôm nay Cổ Tiểu Liên gọi điện thoại cho em, anh tuyệt đối không biết được có tin tốt gì đâu! Chu Hiểu Thiên không bị gì cả, anh ta đã về nước!”
Trong mắt của Bạc Đình hiện lên một tia sáng, anh vừa rửa rau vừa nói: “Anh cũng có một tin tức tốt muốn nói với em.”
“Anh nói đi.” Một đôi mắt hạnh ngập nước của cô liếc nhìn anh.
“Mẹ của Cổ Tiểu Liên bị người ta đánh chết ở trong tù!”
Cô hừ lạnh một tiếng, “Kẻ xấu sẽ bị trừng phạt! Lúc nãy Cổ Tiểu Liên cũng không nói?”
“Có lẽ lúc này cô ấy mới biết được.” Bạc Đình thờ ơ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận