Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 567 -




“Thẩm Thanh Ca có biểu hiện tích cực trong lao động, hoạt động đoàn thể, đều có ngoại khóa thêm điểm, tổng hợp là hạng hai.” Chủ nhiệm lớp giải thích.
Trong lớp tiếng ồn ào nháy mắt biến mất.
Ánh mắt của Thẩm Thanh Ca nhìn nữ sinh kia chăm chú, đi về phía cô ta.
Nữ sinh kia sợ hãi nói, “Xin lỗi… Cậu hãy quên chuyện này đi, không phải tôi nói cậu, tôi muốn nói… Người khác.”
“Vẫn là câu nói kia, không được nói xấu sau lưng người khác, nói ai cũng không đúng.” Thẩm Thanh Ca cười lạnh lẽo, ngồi ở chỗ ngồi.
Nữ sinh kia nhấp môi, có chút tức giận.
Việc nhỏ vậy, đến mức này sao?
Cô ta cũng xin lỗi, cô còn không tha thứ.
Chủ nhiệm lớp đỡ mắt kính, “Bạn học này, em học lớp chúng tôi à? Chúng tôi mở họp chọn học sinh ưu tú có quan hệ gì với em ư? Đi ra ngoài!”
“Đúng vậy! Đi ra ngoài!” Các bạn học nam ồn ào nói.
Mặt nữ sinh đỏ như là tôm luộc, chỉ có thể xám xịt chạy ra.
Họp xong Triệu Tiểu Tĩnh cười trộm, “Thanh Ca, cậu quá trâu bò! Để cô ta nhận sự xấu hổ lớn như vậy!”
“Vốn dĩ mình sợ cô ta xấu hổ, không muốn tìm cô ta phiền toái! Nhưng cô ta không biết thay đổi.” Thẩm Thanh Ca nói.
Đi khỏi khu dạy học, nữ sinh kia lại xuất hiện, trên mặt cô ta xuất hiện vẻ áy náy, “Cái đó, Thẩm Thanh Ca tôi thật sự xin lỗi cậu.”
“Ha hả.” Thẩm Thanh Ca bước nhanh rời đi.
Triệu Tiểu Tĩnh hỏi: “Ha hả là có ý gì?”
“Chính là không nhận lời xin lỗi của cô ta, làm cô ta băn khoăn.”
“Vẫn là cậu có chiêu!”
Thẩm Thanh Ca vừa xuống dưới ký túc xá, đã gặp Bạc Đình.
“Em có nhận được học bổng không?” Bạc Đình hỏi.
“Nhận được! Đi thôi, em mời anh ăn cơm.”
Bọn họ tới tiệm cơm quốc doanh.
Thẩm Thanh Ca gọi vịt quay, thịt kho tàu, mấy món khác để Bạc Đình gọi.
Cô nói chuyện vừa rồi cho Bạc Đình nghe, Bạc Đình nghiêm túc nghe, hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán ấu trĩ.
“Vừa rồi suýt chút nữa em đã nói với nữ sinh kia là không có việc gì, nhưng ngẫm lại dựa vào cái gì mà tha thứ cô ta, làm cô ta thanh thản trong lòng? Cho nên không nói gì cả.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
Bạc Đình nói: “Vợ của anh thật thông minh.”
Một nữ sinh cách vách ở bàn trong đột nhiên đứng lên, ghế phanh một tiếng ngã xuống đất.
Thẩm Thanh Ca vừa thấy, ai ui, còn không phải là bà tám vừa rồi à.
Thế giới này thật nhỏ bé...
Nữ sinh kia mặt đỏ bừng, chật vật đi ra tiệm cơm quốc doanh, cơm cũng không ăn.
Trong lòng Thẩm Thanh Ca chỉ có một từ, sảng khoái!
Cô không có nói bậy sau lưng, chỉ là đang phát biểu suy nghĩ trong lòng!
Một nam sinh đeo kính bàn cách vách nói: “Thẩm Thanh Ca, làm người, lòng dạ vẫn nên rộng lớn chút cho thỏa đáng, đặc biệt là nữ sinh các cậu, tâm trạng không tốt cũng không tốt cho thân thể.”
“Cậu biết tại sao hàng xóm của tôi, bà Lý 70 tuổi còn càng già càng dẻo dai không?” Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
Nam sinh nghi ngờ nói: “Bởi vì bà ấy khoan dung?”
“Bởi vì bà ấy không lo chuyện bao đồng!” Cô gằn từng chữ một.
Nam sinh kia phát hiện mình bị mắng, ngực nghẹn lại, “Nữ sinh chính là như vậy, một chút việc nhỏ mà cứ phóng đại! Hôm nay cậu nói tôi nói bậy, ngày mai tôi nói cậu nói bậy.”
Bạc Đình hừ lạnh, “Các cậu suy nghĩ nhiều, từ trước đến nay vợ tôi không so đo với súc sinh.”
Một người bàn khác nghe xong một bụng lửa giận, bọn họ mà phát tác, thì sẽ thừa nhận mình là súc sinh, không phát tác lại cảm thấy chính mình bị mắng.
Vài người nhìn khuôn mặt lạnh băng của Bạc Đình, cả người mang theo một loại hơi thở tàn nhẫn, chỉ có thể ngậm miệng.
Một nam sinh khen ngợi: “Đúng vậy, bọn họ không rộng rãi như cậu Lý đây! Cậu nhận tiền, liền mời chúng tôi ăn ngon như vậy.”
“Ha ha ha, lúc này mới mấy đồng tiền?”
Thẩm Thanh Ca có chút hoài nghi, không nghe nói khoa tiếng Anh, có người đạt được học bổng họ Lý.
Đúng rồi!
Chủ nhiệm lớp cũng từng nói, nam sinh khoa tiếng Anh vốn đã ít, người được học bổng tất cả đều là nữ sinh.
Tròng mắt cô chuyển động, “Anh Đình, đợi chút nữa anh chở em trở về trường học một chuyến.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận