Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 929 -




Trăng sáng những ngôi sao xuất hiện thưa thớt, sóng nổi lăn tăn trên bờ biển, tiếng sóng chưa lành tâm hồn con người.
Đêm giữa mùa hè luôn mát mẻ.
Thẩm Thanh Ca nằm trên ban công biệt thự bên bờ biển lắng nghe gió biển và sóng biển, chơi đùa với những chiếc vỏ sò nhặt được lúc chiều.
“Em còn chưa ngắm đủ à?” Bạc Đình mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, mở cửa kính bước ra ban công.
Người đàn ông có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, cơ ngực nở nang, bắp tay phát triển và tràn đầy nội tiết tố nam.
Cô dang rộng vòng tay và hít một hơi thật sâu, giống như đang cảm nhận thiên nhiên, "Ừ! Ở đây rất đẹp! Cũng rất vui..."
"Ở đây có gì vui chứ? Em nhìn anh này, anh cũng rất vui." Sau khi nói xong, Bạc Đình cảm thấy có chút hối hận.
Câu này hình như có nghĩa khác.
Anh nhếch mép cười tự giễu.
Thẩm Thanh Ca trợn mắt kinh ngạc trước những lời này, "Anh vẫn là sếp Bạc doanh nhân nổi tiếng sao? Tại sao anh lại nói chuyện chả sạch sẽ chút nào vậy?"
"Ngày đầu tiên em quen biết anh sao?" Anh cẩn thận đem chiếc vỏ ốc trong tay cô ra rồi đặt sang một bên trên bàn trà, sợ mép vỏ sẽ làm cô bị thương.
Cô chọc vào mặt anh, “Sếp Bạc nói chuyện với người khác cũng lộ liễu như vậy sao?”
“Với em và với người khác có thể giống nhau sao?” Anh vỗ vào mông cô, đột nhiên anh bế cô lên kiểu công chúa rồi đi về phía phòng ngủ.
Vì biết tiếp theo phải làm gì, mặt của Thẩm Thanh Ca đỏ bừng, cô thì thầm: “Dù sao thì trông anh cũng không giống tổng tài bá đạo.”
Đặc biệt không giống Bạc Đình u ám và lãnh đạm ở đời trước.
"Anh vốn dĩ không phải! Anh là người chồng tốt của em!" Bạc Đình nhẹ nhàng đặt cô lên niệm lò xo mềm mại, đè cô xuống.
Môi anh rơi vào đôi môi hồng hào của cô, hấp thụ sự mát mẻ.
Cô không ngừng cười nhạo anh.
"Không được cười! Mới cầu hôn xong, hôm nay là đêm tân hôn." Bạc Đình trông tàn nhẫn và mạnh mẽ.
Tóc gáy cô dựng đứng, tại sao cô lại có cảm giác như sắp bị ăn đến phút cuối cùng?
Một giây tiếp theo, người đàn ông cởi cúc áo ngủ của cô, dùng lòng bàn tay chai sạn vuốt ve làn da mịn màng của cô, đột nhiên nắm quyền kiểm soát mọi thứ.
Tất cả những điều này thật rực rỡ và mệt mỏi...
Khi Thẩm Thanh Ca mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên một cái hồ vuông làm bằng xi măng xám, cô ôm ngực và cảm thấy bụng co thắt. "Oẹ..."
Cô chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, trước mắt mơ hồ không rõ ràng.
Thẩm Thanh Ca dụi mắt, khung cảnh trước mắt trở nên rõ ràng.
Sân chơi, khu dạy học, lá cờ đỏ...
Những cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ khiến lòng cô căng thẳng!
Đây là trường tiểu học Hồng Tinh...
"Cô Thẩm, không sao chứ? Lớp 3-1 là lớp tôi từng dạy tệ nhất, dạy thế nào cũng không hiểu, cô đừng để trong lòng." Cô Lý Anh Đào vỗ nhẹ vào lưng cô.
Thẩm Thanh Ca không dám tin những gì mình đang nhìn thấy trước mắt là sự thật!
Không phải cô cùng Bạc Đình đang đi nghỉ dưỡng trong biệt thự nhìn ra biển ở phía nam sao?
Tại sao lại quay lại lúc làm giáo viên toán tiểu học ở đời trước?
Chắc chắn là đang nằm mơ!
"Cô Thẩm, cô nói cho tôi biết, điểm toán trung bình của lớp 3-1 là bao nhiêu?" Chủ nhiệm lớp Lý Anh Đào trầm giọng hỏi.
Thẩm Thanh Ca nghĩ cũng chưa nghĩ buột miệng nói ra: "Tám mươi tám."
Ở đời trước cô là một giáo viên toán xuất sắc, cô dạy hầu hết tất cả các lớp xuất sắc, và điểm toán trung bình của cô đều là chín mươi tám.
Nhưng lớp 3-1 đã đem lại sự thất bại đối với sự nghiệp giảng dạy của cô.
Làm cô tức giận trực tiếp nôn nửa!
Vì thế cô đặc biệt ấn tượng!
"Ây da, mấy con khỉ con chưa mọc lông này! Mới kiểm tra điểm được như vậy! Chẳng trách khiến cô tức giận như vậy..."Lý Anh Đào cầm thước dạy học đi về phía khu dạy học.
Thẩm Thanh Ca nhéo đùi, "A..."
Đau quá!
Không phải là đang mơ, cô lại có thể xuyên không về rồi!
Chỉ đáng tiếc, cô xuyên không đến hai năm sau ở một thời không khác —— năm 1990.
Mặc dù ở thời không này cô mới hai mươi chín tuổi, thời kỳ đỉnh cao, nhưng thật ra cô đã bị ép cắt bỏ một quả thận, sức khỏe của cô không còn nữa.
Không có con cái, không có công ty, không tiền tiết kiệm, không người thân, không bạn bè... bên cạnh chỉ có một đám ma cà rồng hút máu chỉ quan tâm đến tủy xương của cô...
Nhưng vẫn may, cuộc đời của cô cũng không tính là quá tệ!
Ngày này khiến cô ấn tượng đến vậy còn một lý do, đó là... Bạc Đình sẽ đến cổng trường để tặng hoa hồng cho cô, tỏ tình với cô.
Kiếp trước cô cảm thấy mình không xứng với Bạc Đình, nên dù trong lòng có động lòng cũng giả vờ không quan tâm, nên mới từ chối anh!
Nhưng ở đời này, cô muốn tận hưởng thời gian vui vẻ! Không hối tiếc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận