Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 452 -




Trời tối, Bạc Đình mới từ phòng ngủ đi ra.
Bạc Trường Sinh một tay ôm búp bê Tây Dương, một tay xoa bụng, “Anh trai hư chỉ biết ngủ! Em đói……”
“Không phải có bánh quy sao?” Bạc Đình không thèm để ý đến cô bé.
Thẩm Thanh Ca xoa eo đi từ phòng ngủ ra tới, “Anh Đình, đừng để Trường Sinh ăn đồ ăn vặt trước khi ăn cơm.”
“Được rồi.” Bạc Đình đi đến phòng bếp.
Cô mang theo Bạc Trường Sinh đi thu dọn các món đồ chơi, quần áo linh tinh, ngày mai cô bé đều sẽ mang đi.
Thẩm Thanh Ca nhấc lên rương hành lý của cô bé, “Rương hành lý của em thật nặng, bên trong có cái gì vậy?”
“Đồ chơi.”
Mở ra xem, Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười, bên trong đều là đá cuội, bao cát linh tinh.
Khó trách nặng như vậy!
“Mấy thứ này có cái gì vui?” Vừa nghĩ tới Bạc Đình mang theo một đống cục đá và hạt cát từ Nam ra Bắc, cô liền muốn cười.
Nếu là Bạc Đình đã biết, khẳng định sẽ tức giận.
Ở xung quanh đá cuội bỗng có một cái gì phát sáng, Thẩm Thanh Ca nhặt lên coi, vậy mà là một viên pha lê, “Đây là cái gì?”
“Là viên bi Đại Vượng tặng.”
“Trẻ con các em có phải đều thích cục đá linh tinh hay không?” Cô thật sự không hiểu thế giới của trẻ con.
Sáng sớm hôm sau, Bạc Đình đã đánh thức Thẩm Thanh Ca ở trên giường.
“Im lặng…… Em muốn ngủ nướng.” Cô ăn vạ trong chăn không nghĩ dậy.
Thật vất vả mới được nghỉ cuối tuần đâu!
“Đi nhìn xem nhà họ Bạc.” Anh nhẹ nhàng nói ở bên tai cô.
Thẩm Thanh Ca không hiểu, mơ hồ hỏi: “Không phải anh đưa Trường Sinh đi là được sao?”
Bạc Đình lộ ra vẻ mặt cưng chiều, “Không nghĩ đi gặp người nhà với anh?”
Gặp người nhà?
Từ này nổ tung ở trong đầu cô.
Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Ca tỉnh táo, cô mở to hai mắt nhìn anh, “Đi gặp ông bà của anh sao?”
“Nếu không thì như thế nào?”
Cô lắc đầu, “Bọn họ không thích em thì sao? Em tốt nhất vẫn là không đi miễn cho không thoải mái.”
Trước kia nghe A Long nói qua, ông nội Bạc thích Tịch Dung, muốn cho Tịch Dung cưới Bạc Đình.
Dưới loại tình huống này, ông nội Bạc sao có thể chấp nhận cô?
“Em đã cưới anh, bọn họ không thích cũng phải thích! Hơn nữa Thanh Ca xinh đẹp như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ thích.”
Bỗng dưng, Thẩm Thanh Ca cảm thấy hồi hộp, cùng cảm giác thi đại học giống nhau.
Nhưng cô vẫn rời khỏi giường.
Cô mở tủ quần áo ra, “Em mặc áo khoác màu xanh da trời này đẹp hơn, hay là màu đỏ đẹp hơn?”
“Em thích mặc cái gì liền mặc cái đó, không cần cho bọn họ mặt mũi.” Bạc Đình nhéo má cô một cái.
“Không được…… Lần đầu tiên thấy người lớn tuổi trong nhà, muốn lưu lại ấn tượng tốt.”
Nói xong, cô thử từng cái áo khoác một lần.
Bạc Đình cười bói, “Em là ngày đầu tiên cưới anh sao?”
“Anh muốn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn em làm cho anh hay không?” Cô lấy bộ đồ Tôn Trung Sơn đã được ủi từ trong tủ quần áo ra.
Bộ đồ Tôn Trung Sơn này được làm rất tinh xảo, cúc áo đều không phải đồ kém chất lượng, vải dệt càng đắt tiền.
Nếu là cầm đi bán, ít nhất có thể bán được một trăm đồng tiền.
“Không cần!”
Thẩm Thanh Ca không có miễn cưỡng, cô lo trang điểm cho chính mình.
Ăn xong cơm sáng, Bạc Đình liền mang theo Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Trường Sinh rời đi.
“Là đi đến nhà họ Bạc sao?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Sắc mặt của Bạc Đình không có cảm xúc, “Đi bệnh viện, ngày hôm qua quản gia tìm được anh nói ông nội bệnh tình nguy kịch, mới vài ngày trước.”
“A? Vậy anh còn chậm chạp không tới.”
Anh nhìn cô mỉm cười, ánh mắt này giống như đang xem trẻ con, chỉ thiếu chút nữa là nói cô ngây thơ.
Bệnh viện.
Mấy người Bạc Đình bị đưa tới phòng ICU chăm sóc đặc biệt.
Hôm nay, Thẩm Thanh Ca mặc áo khoác dài màu xanh da trời thắt eo, tóc đen buông xõa sau đầu, nhìn rất có khí chất.
Mà Bạc Trường Sinh mặc áo khoác màu cam hồng, tóc cô bé rất dài, Thẩm Thanh Ca buộc cho cô bé hai cái búi tóc nhỏ, nhìn siêu đáng yêu.
Khi tới nơi, Bạc Đình đẩy cửa vào.
Thẩm Thanh Ca nắm Bạc Trường Sinh đi theo ở phía sau.
Trên giường bệnh, ông nội Bạc mang mặt nạ hô hấp, nhắm mắt nằm ở trên giường.
Bà nội Bạc ngồi ở bên cạnh giường bệnh, “Tiểu Đình, cuối cùng cháu đã trở lại!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận