Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 520 -




Cô chậm rì rì xoay người, cảm thấy hơi xấu hổ.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
Gò má của Chu Hiểu Thiên ửng đỏ, góp đủ dũng khí nói: “Thanh Ca, bây giờ tâm ý của cô đã thay đổi chưa?”
Nam tiểu tam?
“Chu Hiểu Thiên, lần trước tôi đã nói đủ rõ với cậu rồi! Hành vi phá hoại gia đình của người khác rất ghê tởm.” Thẩm Thanh Ca tức giận nói.
Mắt của Chu Hiểu Thiên nhanh chóng chớp chớp, có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi… Tôi chỉ cho rằng cô sẽ hối hận.”
“Có phải bây giờ cậu khinh thường những người trong thôn trước kia hay không? Vậy nói lên rằng nhân phẩm của cậu có vấn đề! Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không lựa chọn cậu.” Thẩm Thanh Ca thở phì phì đi đến ven đường.
Dưới tàng cây, Bạc Đình đỡ xe đạp, đứng thẳng dưới đèn đường.
“Anh Đình…” Cô đến bên người anh, “Vừa rồi anh đều nghe thấy được?”
“Ừm.” Anh cưng chiều nhìn cô.
Không ngờ rằng tính tình của cô còn rất nóng nảy.
Anh còn tưởng rằng dù cô làm gì đều sẽ nhẹ nhàng bình tĩnh, đâu vào đấy chứ.
Cô cau mày, “Anh Đình, sau này em không đến câu lạc bộ này nữa.”
“Tại sao không đi?”
“Dù sao thì em không đi!”
Bạc Đình xoa nhẹ đầu cô, “Tùy em, nhưng có phải em sắp thi cuối kỳ hay không?”
“Đúng vậy!”
Còn một tháng nữa là nghỉ.
“Trên báo nói, cuối tháng bảy sẽ phải thi đại học! Em muốn sửa sang lại sổ ghi chép đưa cho cô ấy.”
“Hy vọng cô ấy đừng lãng phí ý tốt của em.”
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đi đến nhà Bạc Phúc Lộc.
“Chị dâu xinh đẹp!” Bạc Trường Sinh kích động bổ nhào vào đùi cô.
Hôm nay cô bé mặc chiếc váy màu xanh nhạt do Thẩm Thanh Ca làm, tay áo phồng phồng, vô cùng đáng yêu.
Thẩm Thanh Ca xoa đầu cô bé, “Hôm nay Trường Sinh rất xinh đẹp.”
“Chị Ca Ca cũng rất xinh đẹp.”
Thẩm Thanh Ca đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé, “Trường Sinh, sao hôm nay em không đi nhà trẻ?”
“Á…” Bạc Trường Sinh chột dạ chạy đến phía sau sô pha trốn.
Bạc Phúc Lộc phái người bưng bánh ngọt, cà phê tới, “Haizz, không trách Trường Sinh, còn không phải là học Bạc Trường Ngọc? Bạc Trường Ngọc chết sống không chịu đi học!”
“Còn một tháng nữa sẽ phải thi đại học, không đi học có được không?”
“Trường Ngọc mang thai! Nghe Trịnh Nga kia nói cái gì ba tháng đầu rất quan trọng, không thể ra cửa, nếu không dễ sinh non.” Bạc Phúc Lộc nói cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Vẻ mặt của Bạc Đình ghét bỏ, “Sớm muộn gì nó cũng sẽ bị Trịnh Nga và Bạc Dạ hại chết.”
“Haizz…” Bạc Phúc Lộc chỉ có thể thở dài.
Thẩm Thanh Ca cầm sổ ghi chép chuẩn bị lên lầu khuyên Bạc Trường Ngọc.
Cô gõ cửa, Bạc Trường Ngọc nhanh chóng mở cửa ra, “Chị dâu! Sao chị lại tới đây! Em đang tự làm quần áo cho đứa nhỏ.”
“Trường Ngọc, em không thi đại học?”
Bạc Trường Ngọc vỗ về bụng nhỏ, “Vâng! Em sợ đứa trẻ có sơ suất gì. Hơn nữa cho dù có thi vào đại học, em mang cái bụng to cũng không học được! Dứt khoát không lãng phí thời gian.”
“Mấy thứ này là mấy người Bạc Dạ nói với em?”
“Đúng vậy… Nhưng bọn họ nói rất có lý.”
Thẩm Thanh Ca cũng không tình nguyện xen vào việc người khác, cô chỉ muốn không làm tâm của mình thất vọng thôi.
Trước đó ở trong bữa tiệc, Bạc Trường Ngọc từng giúp cô, cho nên cô mang tâm lý báo ơn khuyên nhủ cô ấy.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên Bạc Trường Ngọc bị ma quỷ ám ảnh, cho nên cô khuyên bảo một chút thì dừng.
“Trường Ngọc, vậy về sau em có thể thi đại học thì nỗ lực vào, chỗ chị có sổ ghi chép thi đại học, đến lúc đó em có thể hỏi chị.” Thẩm Thanh Ca chuẩn bị đi.
“Chị dâu, có phải mọi người đều rất thất vọng về em hay không?” Bạc Trường Ngọc đột nhiên hỏi.
Thẩm Thanh Ca lắc đầu, “Không phải thất vọng, chỉ là không hiểu! Bọn chị đều biết nếu cha em đột nhiên phá sản, Bạc Dạ sẽ rời em mà đi, nhưng em không biết!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận