Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 253 -




Thẩm Thanh Ca đứng ở cửa nghe vậy vui đến đỏ mặt.
Dì Quan nói như thể cô chính là linh vật vậy, một linh vật mang lại may mắn cho Bạc Đình, cứu rỗi anh khỏi con đường tăm tối.
Nhưng cô làm sao lợi hại được như vậy chứ?
Bạc Đình xoa đầu cô, "Nghe lén người khác nói chuyện rất vui à?"
"Anh không vui? Người ta đang khen anh cưới được cô vợ tốt." Cô ngẩng đầu, kiêu ngạo đáp lại anh.
Bạc Đình nghe vậy thì phì cười, "Người ta đây là đang khen anh hay khen em?"
Rất nhanh liền đến giao thừa.
Sáng sớm Bạc Đình đã dán câu đối lên cửa.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình chuẩn bị vào thành để đón năm mới với Khương Lê.
Trong con ngõ nhỏ, ai gặp nhau cũng đều vui vẻ nói chúc mừng năm mới.
Khi hai người đi ngang qua cửa nhà Triệu Sơn Hà, liền bắt gặp Chu Tiểu Phương đang ném quần áo ra ngoài.
Thẩm Kiều Kiều quát lớn: "Bà già kia, bà điên rồi à? Bà dựa vào đâu mà lại ném quần áo của tôi ra ngoài chứ?"
"Hai người đều đã ly hôn rồi, cô còn muốn ăn vạ ở nhà tôi nữa à? Cút khỏi đấy ngay!"
Nói xong, cửa lớn nhà họ Triệu liền đóng sầm lại.
Thẩm Kiều Kiều ngồi xuống đất khóc lớn.
Sắp đến năm mới rồi, Thẩm Kiều Kiều lại ngồi ở đây khóc, mọi người đều ghét bỏ cô ta xui xẻo.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn thấy vậy cũng tỏ ra khinh thường, ly hôn rồi mà vẫn còn muốn ăn vạ ở nhà người ta.
Đến nhà Khương Lê, Khương Lê vội vã chạy đi lấy bánh kẹo cùng hạt dưa, đậu phộng ra.
Khương Lê chính là đang cán bột làm sủi cảo.
Bạc Đình thấy vậy cũng muốn bắt chước làm, chỉ là làm xong hình như có chút... xấu.
"Anh Đình, anh đừng làm nữa." Thẩm Thanh Ca đẩy Bạc Đình sang một bên.
"Anh không mệt, để đấy anh làm cho, em đi học bài đi."
Cô nghe anh nói vậy vẫn là không nói lên lời!
Ai lo lắng anh có mệt hay không chứ?
Khương Lê tò mò hỏi: "Học bài?''
"Con dâu của mẹ muốn thi đại học, cô ấy vẫn luôn ở nhà tự mình học." Bạc Đình kiêu ngạo nói.
Khương Lê nhìn Thẩm Thanh Ca, cười nói: “Thanh Ca, để mẹ tìm cho con một trường cấp ba, con vào đấy mà học, chứ con tự học ở nhà cũng không phải cách hay.”
Bây giờ, học tập ở các trường cấp ba đã dần trở nên phổ biến, mặc kệ thi như thể nào đều có thể đến học.
Thẩm Thanh Ca có chút kích động mà reo lên: “Con cảm ơn mẹ! Con chưa từng học cấp hai, cũng không biết có vào học được không nữa.”
“Học tập là chuyện tốt, kể cả con có chưa học cấp hai thì có làm sao?” Khương Lê cười nhẹ nói, những đứa trẻ ham học hỏi như vậy, bà ấy đương nhiên nguyện ý giúp đỡ.
Nói xong, Khương Lê liền đến bưu điện gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi gọi điện xong, bà ấy trở về nói với Thẩm Thanh Ca: “Thanh Ca, sau khi nghỉ Tết xong, con liền đến trường cấp ba thôn Tường Hòa báo danh đi. Nhưng hiệu trưởng nói với mẹ, vì con chưa học cấp hai nên cần làm một bài kiểm tra nhập học, phải đủ điểm tiêu chuẩn mới được vào.”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, đối với mấy việc thi cử này, cô rất có tự tin.
Mùng một đầu năm.
Sáng sớm, Khương Lê liền giục Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca nhanh chóng về nhà.
Theo tục lệ, hôm nay chủ nhà nên ở nhà để canh giữ tài sản của mình.
Bạc Đình giúp Thẩm Thanh ca đeo cái khăn quàng màu đỏ, anh cẩn thận quấn quanh cổ cô. “Mẹ, mẹ là giáo viên đó, sao mẹ có thể mê tín như vậy chứ.”
“Nếu không mê tín thì cũng không cần đón năm mới làm gì.” Khương Lê đáp lại.
Nghe Khương Lê nói vậy, Thẩm Thanh Ca cười đến đau cả bụng.
Mối quan hệ mẹ con của bọn họ đúng thật là rất tốt.
Bạc Đình đang chuẩn bị ra ngoài liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc ----
“Chị, cả nhà chúng em sang chúc Tết chị nè.” Giọng nói của Khương Tiểu Nha truyền từ ngoài cửa vào.
Ba người nghe vậy thì khuôn mặt cứng đờ.
Bạc Đình mở cửa ra.
Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu nhìn thấy Bạc Đình thì kinh ngạc mấy phần, nhưng rất nhanh liền cười chào hỏi.
“Ai da, Bạc Đình và Thanh Ca đều ở đây à.” Khương Tiểu Nha lịch sự nói.
Trên tay Khương Tiểu Nha cầm một giỏ trứng, liếc mắt nhìn cũng chỉ thấy có năm, sáu quả, nặng chắc cũng chỉ được một ký.
Ha ha, như này còn keo kiệt hơn cả việc đi thăm họ hàng ở nông thôn nữa!
Ở nông thôn, đi chúc tết đều mang một cân đường trắng với năm, sáu ký bánh dày.
“Vào ngồi đi.” Khương Lê bình tĩnh nói.
Khương Tiểu Nha với Vương Nhị Cẩu nghe vậy thì nghênh ngang bước vào nhà.
Vương Ni Ni cẩn trọng đứng ở bên cạnh, em trai Vương Dũng khi nhìn thấy hạt dưa, đậu phộng và bánh kẹo được bày trên bàn liền nhét rất nhiều vào túi, bốn túi đều nhét đầy đến tận miệng, tất cả trái cây thì ăn hết sạch, hạt thì vứt thẳng xuống sàn.
“Đừng vứt bậy, bẩn lắm.” Vương Ni Ni nhỏ giọng nhắc nhở.
“Sao vậy, đây có phải nhà của chúng ta đâu.” Vương Dũng quay sang nói với Vương Ni Ni.
Đừng nói là Bạc Đình, đến Thẩm Thanh Ca thấy vậy cũng cảm thấy tức giận.
Cô nắm tay lại, chỉ muốn chạy ra đánh cho Vương Dũng một trận nhừ tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận