Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 866 -




“Vì sao anh có thể đi làm ở công ty còn em thì lại không được?” Cô hỏi.
Bạc Đình đi đến quầy bán rau mua một ít hành lá, gừng, tỏi, ớt, "Anh còn mua đồ ăn, nấu ăn, giặt quần áo đấy, còn em đang là sinh viên đại học, chẳng lẽ cái gì cũng phải học anh à?"
Khi trả tiền, anh mở ví ra và thấy bên trong có một tấm hình cô.
Trong hình là cô gái chụp ảnh cùng đàn thiên nga trên hồ, nụ cười còn ngọt ngào hơn cả kẹo bông.
Bức ảnh này được chụp ở sở thú vài năm trước.
“Vậy thì em phải được mang tài liệu của nhà xưởng về nhà đọc, nếu không em sẽ cảm thấy bị thiệt thòi.” Cô nghiêm túc nói.
Bạc Đình gật đầu: “Anh sẽ nói với A Long.”
Sau đó cô cười gượng đi đến quầy thịt nhờ họ cắt mấy ký thịt bò: “Tối nay anh có muốn đãi bạn bè một bữa không?”
“Không.” Sắc mặt Bạc Đình đen thui.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy anh dạo này có chút kỳ lạ, tính khí của anh đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Hơn nữa lời nói của anh còn hơi kỳ quái.
Có phải sau khi trở thành ông chủ, tính cách đều sẽ có thay đổi rất lớn?
“A Long, Hoàng Tam cũng không được sao?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Anh từ chối: “Không.”
“Còn mẹ thì sao?” Cô hỏi lại.
“Bà ấy đi du lịch với Vạn Dụ rồi.”
Sau khi mua trái cây và rau quả, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình quay lại xe ô tô.
Thẩm Thanh Ca ngồi ở ghế phụ, khoanh tay lại, vẻ mặt lạnh lùng không nói gì.
Bạc Đình phát hiện cô không vui, anh đưa tay xoa đầu cô, "Em sao vậy? Mặt em sụ xuống sắp chạm đất rồi đấy."
“Không có gì đâu, em vẫn rất tốt.” Cô tức giận nói.
Anh gật đầu, cắm chìa khóa xe vô ổ cắm, khởi động xe và nói đùa: "Có vẻ như anh nhìn lầm rồi. Em vẫn cảm thấy tốt là được."
"..." Cô sắp tức chết rồi.
Đồ sắt thép thẳng nam!
Vừa lái xe, anh vừa nói: "Anh chỉ muốn được ở với em thêm một lúc nữa, chỉ có em và anh, ngay cả khi chúng ta không nói chuyện. Em có thể ngừng nghĩ về cái nhà xưởng đó được không? Nó lại không có chân, em còn sợ nó chạy mất à?”
Cô cảm thấy xúc động, Bạc Đình đã hơn ba mươi tuổi rồi, tại sao trong lời nói và hành động vẫn trẻ con như vậy?
Nhưng cô lại thích nó.
"Em tưởng anh bận công việc lắm, không ngờ anh lại dính người như vậy." Cô mỉm cười.
“Khi anh bận, thì em nhất định phải quấn lấy anh nhiều hơn.” Anh nắm lấy tay cô.
Buổi tối, sau bữa tối, Thẩm Thanh Ca mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton nguyên chất, nằm trong vòng tay Bạc Đình xem phim truyền hình.
Bạc Đình ôm cô, siết chặt eo cô: “Em béo lên rồi.”
Cô trợn mắt nhìn anh: "Bởi vì ở bên kia, ngày nào em cũng ăn đồ ăn nhiều chất béo và nhiều đường, ăn đến mức muốn nôn rồi."
Đồ ăn ít calo thì lại quá đắt và không làm no bụng nên cô cảm thấy tiếc tiền.
“Béo lên cũng tốt.” Bạc Đình cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã tròn trịa hơn hẳn.
Lúc đầu, cô gầy đến mức nhìn giống như con gà con vậy, làm anh lo chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay cô đi mất.
“Anh Đình, có phải anh lâu lắm rồi không nhìn thấy con gái, nên ánh mắt có vấn đề rồi không?” Cô cười nói.
Anh hôn lên má cô một cái: “Em gầy quá, gầy trơ cả xương ra rồi.”
Thẩm Thanh Ca đột nhiên không biết nói gì nữa.
“Tối nay chúng ta đi ngủ sớm đi.” Anh ám chỉ nói.
Cô cắn mạnh vào cánh tay anh, "Anh cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi à."
"Không thì làm gì? Chẳng lẽ anh nên nhớ một người đàn ông? Chúng ta đã không gặp nhau gần một năm rồi..." Bạc đình nói, vẫn có chút tủi thân.
Thẩm Thanh Ca xoa xoa mặt anh, "Anh Đình, anh đang làm nũng đấy à?"
“Không.” Anh nói với giọng nghèn nghẹt.
Mặt anh vùi vào hõm cổ cô, làm cô cảm thấy nhột nhột.
“Vậy anh đi tắm trước đi, em muốn xem TV.” Cô đẩy đầu anh ra.
Trên TV đang chiếu phim "Thủy Hử", cô còn chưa bao giờ xem nó trước đây.
Bạc Đình lại cảm thấy buồn, tại sao Thanh Ca không còn cảm thấy hứng thú với khuôn mặt của anh nữa?
Có phải cô đã gặp rất nhiều chàng trai xinh đẹp ở nước ngoài và anh không đẹp bằng họ phải không?
Tức giận!
Ding Dong--
Chuông cửa reo.
Vẻ mặt Bạc Đình trầm xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa, A Long đang ôm hai chiếc vali lớn.
"Đại ca, hành lý là do bên hãng hàng không gửi tới. Nặng quá!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận