Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 315 -




Con mắt của Bạc Đình hơi nheo lại, ánh mắt sắc lạnh đâm thẳng vào người Hỉ Tử, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn.
Đôi môi của anh hơi nhếch lên, vẻ mặt kỳ quái, toàn thân toát ra khí tức lạnh lùng.
"Hỉ Tử, phải không?" Anh nói một cách mỉa mai.
Nhóm người của Hỉ Tử bị sắc mặt của Bạc Đình làm cho sợ hãi, không khỏi lùi lại vài bước.
"Các người lấy khoai tây ở đâu? Các người bán như vậy có thể lấy lại vốn sao?" Thẩm Thanh Ca hỏi.
Phải biết rằng, hai chén khoai tây cũng nặng gần đến 1 ký.
"Chúng được bán ở chợ đen! Năm xu một cân. Không cần cô lo, chúng tôi có rất nhiều tiền!"
Thẩm Thanh Ca gật đầu, ra hiệu rằng cô chính là đã hiểu.
Cô gọi A Long sang một bên.
A Long nhăn mặt lại nói, "Chị dâu, sao chúng ta không hạ giá đi? Giảm còn 2 xu thì sao?"
"Vô ích thôi, anh ta đang cố tình gây ra cuộc chiến giá cả để trả đũa chúng ta! Mục đích là đuổi chúng ta đi!"
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Trong vòng nửa tháng tới, cậu có thể giả vờ mỗi ngày chỉ nấu một bát khoai tây là được.”
A Long xoa gáy, thực sự không hiểu mục đích của chị dâu là gì.
Trên đường về thôn, Bạc Đình hỏi: "Có cần anh giúp gì không? Anh có thể bắt bọn họ quỳ xuống cầu xin."
"Hiện tại thì không cần. Bọn họ chỉ là đang cố tình chọc tức chúng ta để có lý do đưa chúng ta vào đồn cảnh sát ngồi thôi. Đừng rơi vào bẫy của bọn họ."
Bạc Đình nghe cô phân tích xong liền cảm thấy buồn cười, "Được."
Trở về thôn, Thẩm Thanh Ca liền gọi Đại Vượng, Nhị Vượng và một nhóm trẻ em đến giúp cô lên núi đào khoai tây.
Trong vòng chưa đầy một giờ, Đại Vượng và những đứa trẻ khác đã thu được hơn 20kg khoai tây nhỏ.
Bạc Đình lập tức hiểu được suy nghĩ của cô: “Ngày mai anh sẽ liên lạc với người bán khoai tây.”
Ngày mai cô phải đến trường, thật sự không có thời gian để đi.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy tay áo anh: “Anh Đình, anh mua lại tất cả khoai tây, sau đó thì đóng giả, bán lại cho Hỉ Tử với giá một đồng tiền một ký.”
Anh nhéo mũi cô: “Được.”
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca đã đi học từ rất sớm.
Cô cầm bài tập vật lý mang đến cùng thảo luận với Chu Hiểu Thiên về đề bài cuối cùng.
Mọi người thấy vậy đều nhìn ghen tị.
"Trời ạ, đúng là chỉ có hai người bọn họ mới nghĩ đến giải đề bài cuối cùng."
"Nói nhảm! Người ta chính là muốn vào đại học."
Đỗ Kỳ Kỳ đi ngang qua nghe thấy liền có chút buồn bã.
Một đứa mù chữ như Thẩm Thanh Ca mà cũng xứng được vào đại học sao!
Nằm mơ đi!
Thậm chí Thẩm Thanh Ca còn không có đủ tư cách để có mặt ở đây.
Đỗ Kỳ Kỳ liếc nhìn lớp học, nhìn thấy Vương An Na, không khỏi mỉm cười.
Vừa hay cô ta có thể dùng Vương An Na làm quân cờ, chẳng phải cô ta cũng ghét Thẩm Thanh Ca sao?
"Thanh Ca, tôi nghĩ giữa nam và nữ nên giữ khoảng cách thì tốt hơn." Đỗ Kỳ Kỳ ngây thơ nói.
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn cô ta: “Cô tự quản mình trước đi!”
“Thanh Ca, tôi có lòng nhắc nhở cô! Người khác thì không sao cả, nhưng cô đã kết hôn rồi. Lỡ như Bạc Đình phát hiện ra thì sao? Còn có.... Cô cả ngày cùng Chu Hiểu Thiên dính lấy nhau như vậy là sao chứ?”
Mọi người trong lớp tụ tập lại để xem trò vui.
Thấy không có ai giúp đỡ mình, Đỗ Kỳ Kỳ quay mặt đi, nói: "An Na, cô cảm thấy sao? Những người có học thức như chúng ta không phải nên tuân theo tư tưởng phong kiến sao."
Nhiều người cho rằng Vương An Na nhất định sẽ nói ra những lời mỉa mai.
Suy cho cùng, Vương An Na và Thẩm Thanh Ca không có mối quan hệ tốt, ngày thường bọn họ cũng chả nói với nhau câu nào.
Nhưng giây tiếp theo, Đỗ Kỳ Kỳ đã bị tát vào mặt.
"Cô tỉnh lại đi, nhà Thanh đã chết rồi! Nam nữ có thể học chung, thảo luận vấn đề thì có gì sai chứ?" Vương An Na hỏi ngược lại.
"Tôi... tôi không có ý đó... nhưng Thanh Ca đã kết hôn rồi..."
"Dù Thanh Ca đã kết hôn, nhưng làm gì có luật cấm nam nữ nói chuyện với nhau ở nơi công cộng chứ, không phải quanh đây có rất nhiều người sao, bọn họ thì có thể làm gì chứ?"
Cổ Tiểu Liên cũng hỏi ngược lại: "Đúng vậy, như vậy thì sao chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận