Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 777 -




Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca cho Bạc Đình xem mấy bộ quần áo cô mới mua.
“Có phải em quá phá của rồi không, em mua quá nhiều rồi?” Cô hỏi.
"Em mua có vài bộ váy mà đã phá của rồi sao? Thế thì anh cũng thật vô dụng đi." Anh lấy bộ quần áo mới của cô đi, "Anh giặt cho em, đừng trực tiếp mặc, bẩn."
Cô cười ngây thơ, Bạc Đình thật sự rất tốt.
Tắm rửa xong, cô chuẩn bị đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Bạc Đình đang gấp quần áo trong phòng ngủ.
Quần lót của cô đang được Bạc Đình gấp gọn gàng...
Thật xấu hổ.
Cô đứng ở cửa một lúc mới đi vào: “Cái đó… vẫn là để em gấp cho.”
“Sắp xong rồi, không sao đâu.” Anh cất đồ lót của cô vào tủ.
"Anh Đình, có phải em lười quá rồi không?"
Không biết từ khi nào mà ngay cả đồ lót của cô cũng biến thành Bạc Đình giặt…
Bạc Đình lập tức hiểu được cô đang ám chỉ điều gì: "Em chăm chỉ học là được, ở nhà không cần làm gì cả."
“Vậy sau khi em tốt nghiệp thì sao?” Cô hỏi.
Anh để quần áo ngay ngắn, đóng tủ lại, có vẻ hơi ngạc nhiên vì sao cô lại hỏi câu ngu ngốc này: “Sau khi tốt nghiệp cũng sẽ như vậy.”
Cô như ngậm kẹo ngọt trong miệng vậy, mỉm cười ôm cuốn sách tiếng Anh leo lên giường: “Anh mau đi tắm đi.”
Bạc Đình lập tức nhận được gợi ý của cô, vội vàng đi ra ngoài: “Được.”
Không tới mấy ngày kỳ thi cuối kỳ đã xong.
Ngày thi cuối cùng, Ngụy Hồng tìm Thẩm Thanh Ca.
"Thanh Ca, bây giờ làm ăn khó khăn quá, bên em còn thiếu người không?" Ngụy Hồng lo lắng xoa xoa tay.
Thẩm Thanh Ca nói thật: "Chị Ngụy Hồng, cửa hàng của em không thiếu người, nhưng tiệm cơm lại thiếu đầu bếp, chị có làm được không?"
“Đầu bếp?” Ngụy Hồng bất đắc dĩ cười nói, “Chị có thể nấu nướng, nhưng không bằng đầu bếp đâu.”
"Chị thử đi. Đến tiệm cơm chúng em làm đầu bếp một tháng kiếm được ba mươi đồng tiền." Thẩm Thanh Ca nói.
Ngụy Hồng cảm động, mấy tháng nay cô ấy bán hàng còn không giành được một quầy hàng chứ đừng nói đến kiếm tiền.
Trong lòng cô ấy cảm thấy hối hận, nếu biết sớm hơn thì cô ấy đã giúp Thẩm Thanh Ca ở cửa hàng rồi.
Khi họ đến tiệm cơm, Thẩm Thanh Ca đưa Ngụy Hồng vào bếp, để cô ấy giúp Bạc Đình trước.
Cô thì thầm: "Chị Ngụy Hồng, Bạc Đình nấu ăn cũng chỉ như vậy thôi. Chị chuẩn bị trước hai ngày, chắc chắn chị sẽ nấu ngon hơn Bạc Đình."
"Anh đều nghe hết rồi! Thanh Ca, em thật sự không có lương tâm." Bạc Đình nhướng mày.
Thẩm Thanh Ca: “…”
Điều này khiến Ngụy Hồng bật cười.
Lúc rảnh rỗi, Trương goá phụ lại nói chuyện phiếm: “Thanh Ca, mấy ngày nay cô không đến tiệm cơm, e rằng cô cũng không biết phải không? Bụng Tôn Tú Tú đang to ra! Chậc, đúng là mặt dày!"
Thẩm Thanh Ca đếm từng ngày, nhận ra rằng quả thực đã đến lúc Tôn Tú Tú tiết lộ việc mình mang thai.
“Tôi mà là cô ta, tôi cũng chả có mặt mũi mà bước ra cửa! Quần áo mùa hè mỏng như vậy, nhìn thoáng qua cũng biết cô ta có thai, thế mà cô ta còn dám đi làm ở tiệm cơm người khác.” Trương goá phụ tỏ vẻ khinh thường.
"Cô ta như vậy sẽ phải gánh chịu hậu quả do mình gây ra.”
Đang nói, thì một chiếc ô tô dừng lại trước cửa tiệm đối diện.
Một người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi, tóc xoăn, đeo túi da bước ra khỏi cửa xe.
"Con đĩ tên Tôn Tú Tú đâu rồi? Ra đây!" Người phụ nữ hét lên.
Bạc Dạ sợ hãi đến mức nhanh chóng cử người đi gọi Tôn Tú Tú, "Xin hỏi có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện gì? Anh là chủ nhà hàng hay chủ lầu xanh? Đầu bếp của anh cư nhiên quyến rũ người đàn ông của tôi, thậm chí còn dọa anh ta phải ly hôn với tôi! Đúng là khẩu khí rất lớn!"
“Tôi, tôi không biết chuyện này.” Bạc Dạ cố gắng hết sức để phủi sạch quan hệ.
Người phụ nữ kia làm sao mà tin, "Đừng giả vờ nữa! Cửa tiệm của anh bề ngoài là một nhà hàng, nhưng đằng sau đều dựa vào tình dục mà kiếm tiền!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận