Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 274 -




Hiệu trưởng chợt nhận ra.
Phạm vi nghi phạm đột nhiên bị thu hẹp!
Cố Tiểu Liên gãi sau đầu, tò mò hỏi: "Thanh Ca, trực tiếp cắt dây điện luôn thì sẽ thế nào?"
“Sẽ bị điện giật chết!” Bạc Đình bước vào lớp và bật công tắc đèn.
Trong nháy mắt, đèn bật sáng, xua tan mọi bóng tối.
Mọi người reo hò.
Vương An Na chột dạ nói: "Haha, nếu đèn đã được sửa xong rồi, thì chúng ta bỏ qua chuyện đó đi."
“Hiệu trưởng, không thể bỏ qua! Cắt lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai." Thẩm Thanh Ca nói.
Hiệu trưởng đồng ý.
Cô tiếp tục phân tích: "Vương An Na, giáo viên sẽ không vô cớ cắt dây điện. Trong lớp, ngoài tôi ra, chỉ có cô là người duy nhất biết trực tiếp cắt dây điện sẽ bị điện giật!"
“Ý cô là gì? Cô nói tôi cắt dây điện? Cô có bằng chứng gì không? Tôi cũng nói cô cắt dây điện!"
“Lúc đó tôi ở cùng với Cố Tiểu Liên và những người khác, làm sao có thể cắt dây điện được? Tôi làm sao có thể phân thân?"
Vương An Na chính là không chịu thừa nhận, cô ta hỏi: "Vậy cô có bằng chứng không? Đưa cho tôi bằng chứng!"
Một số cô gái khác đã làm chứng cho Thẩm Thanh Ca: "Ngày hôm qua, vào thời điểm đó Thanh Ca đang giúp chúng tôi học. Không thể là Thẩm Thanh Ca làm được!"
Vương An Na giả vờ đáng thương, nước mắt từ trên mặt rơi xuống, "Ô ô ô.. Hiệu trưởng, em thật sự bị oan."
Hai tay của hiệu trưởng chắp sau lưng, ông ấy nhìn kỹ bọn họ.
Những người làm giáo viên chắc chắn có xu hướng thích những học sinh giỏi.
Những người làm chứng cho Thẩm Thanh Ca đều là những học sinh có thành tích học tập kém trong lớp.
Còn Vương An Na thì sao?
Cô ta học giỏi, dù sao cũng là thanh niên trí thức từ trong thành tới, vẫn luôn được giáo dục ở trong thành.
“Các em vào lớp học trước đi, ồn ào làm thầy đau đầu quá.” Hiệu trưởng nghiêm túc nói.
Ngay lúc cả hai bên đang bế tắc, Chu Hiểu Thiên, người luôn vùi đầu vào học tập, lên tiếng: "Hiệu trưởng, ngày hôm qua em học cùng với Thẩm Thanh Ca! Thực sự không phải Thẩm Thanh Ca làm chuyện đó!”
Đây là một đỉnh cấp học thần!
Trong mắt giáo viên, những gì anh ta nói đều sẽ tin tưởng.
“Vương An Na! Em thật có bản lĩnh! Em đi ra đây cho tôi!" Sắc mặt hiệu trưởng trở nên dữ tợn, ông ấy ra hiệu cho Vương Na Na rời khỏi phòng học.
Vương An Na khóc như mưa.
Sau khi bọn họ rời đi, các cô gái trong lớp không khỏi bàn tán về người đàn ông cao lớn và lạnh lùng đang đứng ở cửa.
“Này, anh thợ sửa điện đó đẹp trai quá."
“Đừng có chảy nước miếng nữa, đó là chồng của Thanh Ca!"
“Ôi mẹ ơi, tại sao bọn họ lại kết hôn khi còn trẻ..."
Bạc Đình nghe vậy liền nhanh chóng rời đi, anh không muốn ảnh hưởng đến lớp học của bọn họ.
Thẩm Thanh Ca cố gắng kìm nén khóe miệng, để tránh cười quá điên cuồng.
Khi Bạc Đình đi đến cổng trường, anh liền nhìn thấy Cố Quyết mặc một chiếc áo sơ mi mới toanh đi đến.
Anh ta nghiêm túc nhìn Bạc Đình nói, “Nghe nói trường của cô ấy mất điện, tôi có thể đầu tư một ít tiền…”
“Đừng gây rắc rối cho chúng tôi.” Bạc Đình mỉa mai nói.
Cố Quyết giải thích: "Tôi chỉ muốn bù đắp cho em họ của mình. Tôi biết cô ấy khá đáng thương."
“Câm miệng. Thanh Ca của tôi không hề đáng thương chút nào." Bạc Đình gằn từng chữ nói.
Tại sao tên ngốc này lại hình dùng người anh phủng trong lòng bàn tay là một kẻ đáng thương?
Cố Quyết cảm thấy người đàn ông trước mặt này có khí chất xa cách và cao quý từ trong xương cốt.
Thậm chí anh ta còn tự hỏi liệu mình có bị sốt không...
Làm thế nào một người nhà quê có thể liên quan đến cao quý?
“Các người cần tiền sao? Tôi có thể cho các người." Cố Quyết chân thành hỏi.
Bạc Đình liếm đầu răng, ánh mắt lạnh thấu xương nói: "Anh mau thu hồi cái biểu cảm đó đi, chúng tôi không cần anh thương hại!"
“Tôi không có ý đó……"
Chỗ ngồi của Thẩm Thanh Ca ở cạnh cửa sổ, xuyên qua cửa sổ, cô tình cờ nhìn thấy Bạc Đình và Cố Quyết đang nói chuyện cùng nhau.
Cô không khỏi lo lắng...

Bạn cần đăng nhập để bình luận