Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 343 -




Nhìn thấy Bạc Dạ, Thẩm Thanh Ca liền muốn cười.
Haha, Không giả vờ đạo đức giả nữa sao.
Cô lấy bản thỏa thuận ly hôn của Bạc Dạ, đưa cho Khương Lê, rồi cùng Khương Lê xem xét.
Trên thực tế, Thẩm Thanh Ca cảm thấy Khương Lê là một người có thói ở sạch mức độ cao trong tình yêu.
Bà ấy không khác gì phụ nữ ở thời đại mới, bà ấy có điểm mấu chốt và mục tiêu theo đuổi của riêng mình.
Bản thân Khương Lê cũng muốn ly hôn cuộc hôn nhân này! Chỉ là lúc đó Bạc Thọ Khang không đồng ý mà thôi.
Bởi vì mọi người đều biết rõ tính cách của Khương Lê nên lần này, con hồ ly tinh kia thậm chí còn không thèm đích thân tới ép vua thoái vị.
Cô lật sang trang phân chia tài sản và cùng Khương Lê nhìn xem.
Cư nhiên bắt Khương Lê mình không rời nhà!
Bàn tính này đánh được thật to, đến mức mọi người từ nam ra bắc đều có thể nghe thấy!
Đem chính chủ đuổi đi, toàn bộ tài sản của nhà họ Bạc sau này sẽ thuộc về con hồ ly tinh kia và Bạc Dạ.
“Dì Khương, dì hãy suy nghĩ kỹ đi." Bạc Dạ hiển nhiên đã có chuẩn bị.
Anh ta không chuẩn bị nói chuyện với Bạc Đình, Thẩm Thanh Ca lại càng không, mục tiêu của anh ta chỉ có Khương Lê.
“Mẹ, mẹ ly hôn đi, kẻo bị đám rác rưởi này quấy rối.” Bạc Đình mỉa mai nói.
Thẩm Thanh Ca bất lực liếc nhìn Bạc Đình, thật là ngu ngốc!
Bạc Đình có chút ngơ ngác khi cô gái nhỏ nhìn anh như thế này... Anh đã nói sai hay làm sai gì sao?
“Khụ khụ, mẹ đã nghĩ kỹ rồi." Khương Lê ném bản thỏa thuận lên bàn.
Bạc Dạ cố gắng hết sức để kìm nén khóe miệng không nhếch lên, từ trong túi móc ra một cây bút, "Dì Khương, dì đã nghĩ kỹ thì tốt."
“Tôi sẽ không rời đi!" Khương Lê gằn từng chữ một.
Lúc này, biểu cảm của Bạc Đình và Bạc Dạ gần như đồng bộ.
Cả hai đều đen mặt.
Thẩm Thanh Ca hơi ngạc nhiên khi Khương Lê thực sự chọn không ly hôn.
“Thật sao...? Dì Khương, vậy tôi đưa dì về. Thực ra, mẹ tôi đã muốn xin lỗi dì từ lâu rồi." Bạc Dạ cố ý khiêu khích nói.
Khương Lê cười lạnh nói: "Tôi sẽ trở về thành phố Thượng Hải! Còn chuyện gặp mẹ cậu thì thôi đi, không phải ai cũng có tư cách nhìn thấy tôi."
“Dì Khương, tại sao đột nhiên dì lại đổi ý?” Bạc Dạ vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Cậu có nhất thiết phải ép tôi nói ra suy nghĩ nhỏ nhặt của hai mẹ con cậu không? Chỉ cần chúng tôi không ly hôn, tài sản của nhà họ Bạc đều thuộc về con trai tôi! Nếu chúng tôi ly hôn, cậu liền có quyền được chia miếng bánh."
Những lời này khiến cho lòng ngực của Bạc Dạ đau nhức, anh ta không nói nên lời.
Khương Lê đã trở nên thông minh hơn như thế nào?
Thẩm Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, cô đã lo lắng quá nhiều, mẹ quả thực rất thông mình nhưng cũng biết giả ngốc.
“Bạc Dạ, nếu tôi đoán không nhầm thì thỏa thuận này là do anh và mẹ anh lập ra phải không? Làm sao nhà họ Bạc có thể bằng lòng giao tài sản của mình cho anh, và để Bạc Đình rời khỏi?” Thẩm Thanh Ca nói thẳng vào vấn đề.
“Thật sự là cha……”
Thẩm Thanh Ca khinh thường nói: “Tôi có số điện thoại của Cố Quyết, muốn hỏi Cố Quyết thông tin liên lạc của nhà họ Bạc cũng không khó khăn gì! Anh còn cố cãi?”
Sắc mặt Bạc Dạ thay đổi, “Tôi muốn giúp mẹ mình có danh phận thì có gì sai? Đã nhiều năm như vậy, dì Khương và anh cả đều không làm tròn nghĩa vụ vợ con, đều là tôi và mẹ tôi một mực chăm sóc cho cha! Có gì sai khi chúng tôi muốn một sự đảm bảo?"
“Anh có sai hay không tôi không quan tâm! Những chuyện này anh nên nói với nhà họ Bạc." Bạc Đình túm lấy cổ áo sau lưng anh ta và ném anh ta ra ngoài.
A ——
Bạc Dạ bị quăng ngã xuống đất và mặt bị trầy xước.
Ở trong cách cửa, nữ trợ lý rùng mình sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ta lắp bắp nói với Bạc Đình: “Tôi, tôi sẽ tự mình làm…”
Nói xong cô ta chạy nhanh ra ngoài.
Cả căn phòng tràn ngập bầu không khí nghiêm túc, Thẩm Thanh Ca cảm thấy không được tự nhiên.
Đây là chuyện của Khương Lê, chuyện của hai mẹ con Bạc Đình, để cô ở lại đây có vẻ hơi không thích hợp.
Thẩm Thanh Ca đứng dậy nói: “Con đến nhà Xuyên Tử xem thử.”
Khi đi ngang qua Bạc Đình, anh nhéo eo cô và nói: "Em nhớ về sớm một chút."
Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Sau khi cô rời đi, Khương Lê nửa đùa nửa thật nói: “Đừng như một tên lưu manh trêu đùa Thanh Ca ở nơi công cộng.”
“Lưu manh cái gì? Bọn con đều đã kết hôn rồi!" Bạc Đình dùng chân móc ghế rồi ngồi xuống.
“Ngay cả kết hôn rồi cũng không được! Đừng dọa con bé sợ. Chờ đến lúc biết con là tên lưu manh, coi chừng con bé sẽ ly hôn với con!"
Bạc Đình không nói nên lời, có người mẹ nào lại mắng con mình như thế này không?
“Mẹ yên tâm đi, cô ấy thích con! Cô ấy không nỡ xa con đâu."
“Ồ, hai con thực sự là..."
Bạc Đình không khỏi thở dài, nghiêm túc hỏi: “Mẹ thật sự không muốn ly hôn?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận