Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 557 -




“Anh Đình, anh làm sao vậy? Anh không vui sao?” Thẩm Thanh Ca nằm lên trên tay anh hỏi.
“Không có gì.”
Cô véo ở trên ngực anh một cái, “Anh mau nói! Anh còn muốn lừa em sao?”
Bạc Đình lúng túng nói: “Anh chỉ cảm thấy…… Có phải anh đã già rồi phải không?”
Cô cau mày, nâng mặt anh lên cẩn thận quan sát một lần.
Các bộ phận trên khuôn mặt rất có chiều sâu như được gọt dũa, đường cong hoàn hảo.
“Không già!” Cô càng nhìn càng thích.
“Nhưng anh đã 29.” Bạc Đình lại thở dài.
Thẩm Thanh Ca nghi ngờ anh đang giả vờ.
Người khác 29, có lẽ sẽ nên lo lắng.
Nhưng Bạc Đình cùng người khác không giống nhau, anh thật sự càng già càng đẹp trai!
Lúc anh còn trẻ khả năng trên người có nhiều khí chất bất cần một chút, tuy cũng đẹp trai, nhưng lại cho người khác một cảm giác trẻ trung sắc bén.
Nhưng hiện tại, đặc biệt là sau khi kết hôn với cô, khí chất điềm tĩnh và trưởng thành trên người càng ngày càng nhiều hơn.
“Anh Đình, chính là anh rất đẹp trai, em rất thích.” Đôi mắt của cô lấp lánh, như là đang nhìn thần tượng.
Anh bị cô dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm đến nỗi xấu hổ.
Đều kết hôn hai năm, sao cô còn giống như trước khi kết hôn dùng loại ánh mắt này nhìn anh?
Bạc Đình giữ đầu của cô, môi hung hăng chặn lại môi của cô.
Thẩm Thanh Ca đẩy ra nhưng không đẩy nổi.
Ở đời trước, cô từng nhìn thấy trên một quyển tạp chí, không phải nói sinh lý của đàn ông sẽ giảm xuống sau 30 tuổi sao?
Bạc Đình cũng gần 30 tuổi, nhưng sao lại càng ngày càng mạnh hơn vậy?
Trước Tết Trung Thu liền khai giảng.
Thẩm Thanh Ca tranh thủ cùng Bạc Đình đem một đống mứt lê ngâm đường cuối cùng đưa tới nhà xưởng xe vào cuối tuần
Kim Kiều cân nửa ngày, mới xác định trọng lượng.
“Còn có 300 đồng tiền nữa.” Thẩm Thanh Ca lấy ra đơn đặt hàng nói.
“Ha ha, cô gái, nếu không phải tôi thì cô đâu có đơn hàng nào lớn như vậy? Hay là giảm giá thêm một chút đi? Về sau ngày lễ hay ngày Tết tôi đều mua kẹo của cô!” Kim Kiều cười nói.
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nói: “Giảm 50 đồng tiền, đưa 250 đồng tiền cũng được.”
“Giảm một trăm đi!”
Cô nhịn cảm xúc muốn trợn trắng mắt xuống, “Giảm một trăm liền tương đương với tôi đưa ông một trăm ký kẹo! Tôi lại không làm từ thiện!”
“Ôi chao, sau này tôi đều mua của cô, cô gái nhỏ như cô nên có tầm nhìn xa một chút! Tin tôi đi, tin tôi thì vận may của cô sẽ tốt hơn!” Kim Kiều vẽ bánh nướng lớn.
Ông ta còn không đợi Thẩm Thanh Ca nói cái gì, nhanh chóng lấy ra một xấp tiền từ trong túi ném cho cô, kéo bao tải liền chạy vào nhà xưởng.
Vừa thấy liền biết ông ta đã sớm quyết định chỉ đưa hai trăm đồng tiền còn lại.
Thẩm Thanh Ca cảm giác chính mình lỗ một trăm triệu.
Bạc Đình nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ông ta muốn chết sao?”
“Anh Đình, anh đừng tức giận.” Cô ôm cánh tay anh.
“Ông ta đã lấy ít nhất 100 đồng tiền từ bên trong.”
Thẩm Thanh Ca nói: “Không sao, đây là nhà xưởng của các người, sẽ có cơ hội gặp mặt.”
Buổi tối cuối tuần, ở đại học Kinh Hải có buổi tiệc giao lưu.
Đây là khoa tiếng Anh của đại học Kinh Hải cùng trường học bên ngoài cùng nhau chuẩn bị.
Thẩm Thanh Ca vốn dĩ không muốn tham gia, nhưng Triệu Tiểu Tĩnh nhất định phải lôi kéo cô đi.
“Thanh Ca, cậu thật sự muốn bỏ xuống mình sao? Mình cô đơn trên nơi xa lạ, bơ vơ không có chỗ nương tựa! Nếu như bị người khác lợi dụng sàm sỡ thì làm sao bây giờ?” Triệu Tiểu Tĩnh kể khổ một lúc, Thẩm Thanh Ca đành phải đồng ý.
Buổi tối 8 giờ, bọn họ ở hội trường tổ chức hoạt động giao lưu.
Nghe nói hoạt động giao lưu chính là nhảy Tango, nói chuyện, chơi cờ, đánh bài linh tinh.
Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca đến bên ngoài hội trường, anh ngồi ở trên ghế dài, “Anh sẽ chờ em ở chỗ này, em đừng uống rượu.”
“Anh đi vào cùng em đi.” Thẩm Thanh Ca mời.
Cô có cảm giác buổi tối để cho Bạc Đình chờ ở bên ngoài, có vẻ Bạc Đình thật thê thảm.
“Không cần.” Bạc Đình biết đây là nơi giao lưu của cô.
Anh lại không phải sinh viên, cùng cô đi vào sẽ ảnh hưởng đến cô.
Triệu Tiểu Tĩnh thúc giục nói: “Thanh Ca, hiếm khi chồng cậu nhận thức được như vậy, đi thôi.”
Thẩm Thanh Ca đành phải đi vào cùng cô ấy.
Hôm nay Triệu Tiểu Tĩnh váy dài màu cam hồng rực rỡ, còn uốn tóc, phun nước hoa.
Thẩm Thanh Ca chỉ tùy ý thả tóc mặc áo sơmi màu trắng cùng với mặc váy màu đen bên dưới, so sánh với nhau, cô và cô ấy trang điểm không phù hợp với buổi giao lưu này.
Hội trường có đầy người, trường học nào cũng có.
Một tiếng nhạc vang lên, ngay trung tâm hội trường cả nam và nữ bắt đầu nhảy múa.
“Đây là đại học sư phạm Bắc Kinh, còn có đại học Nhân Đại! Học trưởng kia thật đẹp trai, mình cũng đi nhảy……” Triệu Tiểu Tĩnh thấy sắc quên bạn, đi thẳng đến trung tâm của hội trường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận