Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 456 -




Lúc Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình rời khỏi phòng bệnh liền nhìn thấy một số bác sĩ chạy về phía phòng bệnh ở cuối hành lang.
"Cái gì? Bệnh của Cố Kỳ Lân lại trở nặng sao?"
"Đúng vậy, tại sao mãi lại không khỏi được chứ?"
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn nhau, không nói lời nào.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Thanh Ca không nhịn được hỏi: “Cố Kỳ Lân là người em trai kia của em sao?”
“Nếu không thì sao?” Giọng điệu của Bạc Đình khi nhắc tới Cố Kỳ Lân hình như không được tốt cho lắm.
"Thanh Ca, người nhà họ Cố không nuôi em, nhiều năm như vậy cũng không có tìm em. Em lại không thể chỉ vì cái gọi là cùng chung dòng máu, mà mạo hiểm sức khỏe của bản thân mình." Anh nghiêm túc giải thích.
Thẩm Thanh Ca ngước mắt lên nhìn anh: “Trong lòng anh, em lại ngốc đến thế sao?”
Ở đời trước cô thiếu thốn tình cảm, sau khi được nhà họ Cố tìm về, cô cố gắng hết sức để lấy lòng mọi người trong nhà! Cô thậm chí còn hiến tủy của mình cho Cố Kỳ Lân, sẵn sàng bị kim đâm mỗi ngày... Cô nghĩ chỉ cần cô hy sinh đủ nhiều thì cha mẹ ruột sẽ yêu thương cô hơn.
Nhưng sự thật thì lại quá phũ phàng, khi tình trạng của Cố Kỳ Lân ngày càng trở nên tệ hơn, cha mẹ cô vậy mà lại trách cô là kẻ vô dụng!
Bọn họ thậm chí còn nói rằng, thà không bao giờ tìm thấy cô còn tốt hơn!
Cuối cùng, tình trạng của Cố Kỳ Lân vẫn không cải thiện. Cô lại bị bệnh thận, mà từ đó, cả gia đình nhà họ Cố cũng biến mất, như chưa từng xuất hiện và tồn tại trong thế giới của cô!
"Thanh Ca là người thông minh nhất, em không thấy vừa rồi ông nội dùng chén trà đánh anh, nói anh không xứng với em sao?" Nhắc tới chuyện này, anh lại có chút cảm thấy khó tin.
Anh đạp xe chở cô ở trên đường.
Đường phố tấp nập người qua lại, khung cảnh phồn hoa.
"Anh xứng với em. Anh có tiền lại đẹp trai, anh không xứng thì ai xứng chứ." Cô an ủi nói.
"Em là muốn nói anh không có học thức? Muốn nói anh là vô học? Đã vậy, anh cũng không đi học đại học..." Bạc Đình nửa đùa nửa thật nói.
Thẩm Thanh Ca trợn mắt.
Ở đời trước, Bạc Đình chưa từng học đại học, nhưng anh vẫn có thể hô mưa gọi gió khi chơi cổ phiếu!
Nếu anh phải học trong trường đại học đến những bốn năm, vậy chẳng phải điều đó sẽ khiến anh bị trì hoãn sao.
Ở bên kia.
Gia đình nhà họ Bạc.
Tịch Dung nằm trên chiếc ghế mềm mại, nức nở nói: "Lương Nhu, cậu không biết đâu! Ông nội vậy mà lại giúp mấy tên quê mùa kia chỉ trích mình! Bọn họ từng nuông chiều mình như vậy! Thẩm Thanh Ca đồ tiện nhân đó, cô ta vậy mà lại giả bộ trước mặt mọi người!"
"Cậu nói cái gì cơ? Cô ta là Thẩm Thanh Ca?" Lương Nhu chạm vào chiếc vòng ngọc trai trên cổ, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Tịch Dung nghiến răng nghiến lợi, thanh âm trầm xuống: "Đúng vậy! Mình sẽ không bao giờ quên cái tên này cho đến khi chết!"
"Mình từng nói với cậu, người phụ nữ ti tiện mình gặp trên tàu cũng có cái tên này! Mình đoán, có lẽ chính là cùng một người!" Lương Nhu vỗ tay một cái.
"Thẩm Thanh Ca với chúng ta trời sinh tương khắc với nhau sao? Tại sao lần nào gặp cũng bị cô ta bắt nạt chứ?" Tịch Dung không phục, bất mãn nói.
Lương Nhu nắm lấy tay Tịch Dung, nói: "Tịch Dung, trong lòng mình chỉ coi cậu là con dâu nhà họ Bạc! Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ dạy cho cô ta một bài học."
Khóe miệng Tịch Dung nhếch lên, trông thật ma mị.
Hy vọng Lương Nhu thực sự có ích.
Buổi tối, Bạc Đình mời A Long cùng Hoàng Tam đến nhà ăn.
Ban đầu, Thẩm Thanh Ca muốn nấu ăn, nhưng Bạc Đình lại nói rằng muốn đến tiệm cơm quốc doanh để đặt một số món mang về.
Cô cũng không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Vừa bước ra khỏi nhà, hai người liền nhìn thấy một bà cụ sống đối diện đang bưng rau, tay lấy chìa khóa mở cửa.
"Cô là vợ của Tiểu Bạc à?" Bà cụ nhiệt tình nói.
Thẩm Thanh Ca sửng sốt, cô thậm chí còn chưa chào hỏi hàng xóm, Bạc Đình vậy mà chào hỏi qua rồi?
“Vâng ạ.”
Bà cụ chặc lưỡi, “Hôm qua chúng tôi ngồi nói chuyện, cậu ấy cực kỳ tự hào, khoe khoang rằng vợ cậu ấy thi đậu đại học Kinh Hải…”
Người phụ nữ nào đó nghe xong, sắc mặt trong chốc lát đỏ bừng…
Sao Bạc Đình lại mang cô ra khoe khoang với người khác chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận