Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 736 -




Thẩm Thanh Ca tin rằng Tống Nho sẽ giúp đỡ, chỉ cần lấy ra một chút thành ý?
Đó là những gì đã được viết trong nhật ký của anh!
Bạc Đình bắt đầu lại từ đầu, nhà đầu tư lớn nhất của anh là Tống Nho, hai người đã quen nhau nhiều năm và có mối quan hệ đặc biệt tốt.
Hơn nữa, Tống Nho còn là người có tư duy cầu tiến, thích thử những điều mới.
Ở đời trước cô không biết làm sao cuối cùng Bạc Đình lại có được sự giúp đỡ của Tống Nho, nhưng ở đời này cô muốn anh tránh đi đường vòng.
“Anh cứ thử đi.” Cô khuyên nhủ.
Bạc Đình không nói nên lời thở dài, "Thanh Ca, thật ra anh đang định nhờ bạn bè ở Cảng Thành giúp đỡ xem có thể mở công ty ở phía Nam hay không, chính sách ở đó rất thoải mái."
"Sao anh không đến thành phố Hoa Hải? Nếu không được thì hẵng đến huyện Châu? Em luôn cảm thấy anh đi qua phía Nam mở công ty thì quá xa nhà." Cô nhét danh thiếp của Tống Nho vào tay anh.
Anh vò tấm danh thiếp, anh cũng cảm thấy đi tới huyện Châu quá xa nhà, nhưng hiện tại chỉ có huyện Châu là có điều kiện.
"Được."
Thẩm Thanh Ca tắt đèn, lại leo lên giường: “Vậy hai ngày nữa anh mới đi có được không? Em chuẩn bị mua một chút đồ cho anh.”
“Hả?” Bạc Đình khó hiểu.
Cô mím môi nói: “Bây giờ cải cách rồi, người trong ngân hàng đều mặc vest, đeo cà vạt. Em cảm thấy khi bàn chuyện làm ăn với người khác thì anh nên ăn mặc chỉnh tề.”
“Đừng làm những thứ không đâu vào đâu như vậy.” Anh chọc vào đầu cô.
"Cái này không phải là không đâu vào đâu! Hiện tại mọi người đều đang đợi người khác bưng đồ ăn, anh mặc áo sơ mi trắng, áo khoác bông to đi bàn bạc hợp tác với người khác, chẳng cần nói đến Tống Nho, e rằng bảo mẫu của nhà Tống Nho cũng không sẵn lòng mở cửa cho anh." Cô cảm thấy Bạc Đình thường rất thông minh, cái gì cũng biết.
Nhưng khi nói đến kinh doanh, anh có vẻ đặc biệt ngu ngốc.
Không biết đời trước anh thất bại bao nhiêu lần, mới thay đổi tính cách của bản thân, cuối cùng biến thành người ít nói, trầm lặng.
“Được rồi, anh nghe em.” Bạc Đình ôm cô, vỗ lưng dỗ cô ngủ.
Sáng hôm sau.
Sau khi Bạc Đình làm xong bữa sáng, anh vội vàng ăn vài miếng rồi vào phòng ngủ thu dọn hành lý.
Anh vốn là người rất dứt khoát, sao bây giờ lại trở nên lề mề như vậy?
Không phải chỉ là một hai tháng xa cách Thanh Ca thôi sao?
Tại sao anh lại cảm giác như trời sập, ăn không thấy ngon, thậm chí còn muốn nôn mửa!
Bạc Đình càng dọn dẹp càng cảm thấy khó chịu, nhưng khi anh nghĩ rằng tất cả những điều này đều là vì cho Thanh Ca sống một cuộc sống tốt đẹp, trở thành một người vợ giàu có, anh trở nên nhanh nhẹn hơn trong việc sắp xếp quần áo.
Cô đi theo vào phòng ngủ, không khỏi lắc đầu khi nhìn thấy Bạc Đình đang nhét chiếc áo khoác bằng bông màu đen, áo khoác quân đội vào vali.
Anh có phải bị ngốc không?
Đã gần tháng 4 rồi, ở phía Nam lạnh đến vậy à?
"Để em sắp xếp cho anh. Những thứ anh đem đều không cần dùng tới." Thẩm Thanh Ca ngăn anh lại.
"Anh biết, em chuẩn bị mua cho anh một bộ vest, một chiếc áo sơ mi phải không? Nhưng anh sợ lạnh, vải mỏng không giữ được độ ấm." Bạc Đình giải thích.
Cô không thể phản bác, cuối cùng đồng ý để Bạc Đình mang theo hai bộ quần áo dày.
Bạc Đình chọn mang theo áo len và áo khoác độn bông.
Sau khi khóa cửa, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đến Cung Tiêu Xã.
Cô đưa Bạc Đình đi chọn hai chiếc áo sơ mi, một bộ vest bốn mùa, đôi giày da, sau đó mua hai chiếc cà vạt theo khuyến mãi của nhân viên bán hàng.
Bạc Đình chưa bao giờ mua nhiều quần áo như vậy cùng một lúc kể từ khi rời khỏi nhà họ Bạc.
"Thanh Ca, em nhiều tiền đến mức tiêu sài phung phí đến thế à?" Anh giơ áo sơ mi và cà vạt lên chuẩn bị trả lại.
Cô ngăn anh lại thì thầm: "Anh nghe em nói! Những trường hợp khác nhau anh phải đeo cà vạt khác nhau, như vậy sẽ thể hiện rằng anh là người sang trọng không luộm thuộm. Áo sơ mi cũng vậy. Em sợ anh sẽ làm nhăn, nếu cởi áo vest ra anh sẽ bị người khác cười.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận