Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 422 -




Nhớ tới Thẩm Thanh Ca còn đau eo, Bạc Đình không dám làm cái gì, chỉ hôn cô.
Hai người sửa sang lại quần áo xong liền mang theo Bạc Trường Sinh đi văn phòng uỷ ban thôn để điền nguyện vọng.
Thẩm Thanh Ca nắm tay trái của Bạc Trường Sinh, Bạc Đình nắm tay phải của Bạc Trường Sinh.
“Anh Đình, chúng ta thật sự giống như một nhà ba người.” Cô xúc động nói.
Bạc Đình cong môi lên.
Trên đường thật nhiều người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía bọn họ.
“Thanh Ca, đứa bé này từ đâu ra vậy? Thật xinh đẹp!”
“Chậc chậc! Giống như búp bê Tây Dương vậy.”
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Cô bé là con của nhà bác của Bạc Đình.”
“Ôi, càng nhìn càng thấy giống Bạc Đình! Gen của nhà họ Bạc bọn họ thật là tốt.” Mấy người trong thôn khen ngợi.
Thẩm Thanh Ca cũng không khỏi cảm khái, gen của nhà họ Bạc thật sự rất là lợi hại.
Những người nhà họ Bạc cô từng gặp đều trông rất ưa nhìn.
“Anh Đình, anh thật sự đặc biệt đẹp.” Cô nhìn sườn mặt của anh, nuốt nước miếng.
Bạc Đình nhíu mày, anh không cảm thấy dùng từ đẹp hình dung mình là khen ngợi, “Anh có cái gì đẹp? Em mới đẹp.”
“Đúng vậy! Chị dâu xinh đẹp là đẹp nhất, Trường Sinh đẹp thứ hai.” Bạc Trường Sinh kiêu ngạo nói.
Bạc Đình cười khẽ.
Tới văn phòng uỷ ban thôn, mấy người thanh niên trí thức cùng Triệu Sơn Hà đã sớm tới rồi.
“Tôi thi được 211 điểm!”
“Mẹ ơi, thật là cao!”
Mấy người thanh niên trí thức thảo luận cùng Triệu Sơn Hà.
Đỗ Kỳ Kỳ ôm cánh tay, kiêu ngạo nói: “Tôi thi được 250 điểm!”
Mấy người thanh niên trí thức khác đều kinh sợ.
Bọn họ đã nghe ngóng, có thể vượt qua 210 điểm đều coi như điểm số không tồi.
250 điểm chắc là có thể vào được ngôi trường nổi tiếng.
“Thật hâm mộ cô, Đỗ Kỳ Kỳ, chắc là chúng tôi chỉ có thể vào trường cao đẳng.”
“Đúng vậy, Đỗ Kỳ Kỳ, cô là người có điểm cao nhất mà tôi nghe được, khẳng định có thể vào ngôi trường nổi tiếng.”
Đỗ Kỳ Kỳ bị tâng bốc lên đến đám mây, mặt cô ta kiêu ngạo hếch lên trời.
Đúng lúc này, cô ta thấy “Một nhà ba người” ở cửa.
Chỉ trong chốc lát một đám thanh niên trí thức đều lao tới phía Thẩm Thanh Ca.
“Thanh Ca, cô đã đến rồi.”
“Thanh Ca, đứa bé này là ai vậy? Thật đáng yêu!”
Thẩm Thanh Ca trả lời từng câu một.
Đỗ Kỳ Kỳ bị vắng vẻ rất không phục, cô ta đi qua đi hỏi: “Thanh Ca, tôi chỉ thi được 250 điểm thôi. Cô thi được bao nhiêu? Chắc là nhiều điểm hơn tôi rất nhiều đúng không?”
Tất cả thanh niên trí thức đều cảm thấy không có khả năng nhiều hơn rất nhiều.
Đề bài khó như vậy, thời gian lại ít, hỏi thật nhiều người, cũng chưa nghe nói ai làm được hơn 300 điểm.
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: “Không có, liền cao hơn cô một chút thôi.”
“Rốt cuộc cao hơn bao nhiêu? Cô nói ra đi. Cô đi học nghiêm túc như vậy, nghe nói mỗi ngày đều thức đêm, không có khả năng chỉ cao hơn tôi mười mấy hai mươi mấy điểm thôi đúng không?” Đỗ Kỳ Kỳ cố ý tâng bốc cô lên.
Cô ta muốn cho Thẩm Thanh Ca mất mặt!
Thi được điểm cao hơn cô ta thì thế nào? Còn không phải chênh lệch không nhiều sao?
“Tôi vốn dĩ không muốn đả kích cô! Cô cứ muốn để tôi nói, tôi liền không khách khí, tôi chỉ cao hơn cô 180 điểm mà thôi.” Thẩm Thanh Ca giễu cợt liếc nhìn cô ta.
Mặt của Đỗ Kỳ Kỳ có thể nhìn thấy bằng mắt thường đỏ lên.
“Thanh Ca, cô cũng thật lợi hại! Thi được 430 điểm!” Triệu Sơn Hà đều kích động chen lên chúc mừng.
Nhưng anh ta bị ánh mắt lạnh băng của Bạc Đình liếc qua, anh ta lại hoảng sợ lui về sau.
“Phát huy như bình thường mà thôi.” Thẩm Thanh Ca cố ý nói cho Đỗ Kỳ Kỳ nghe.
Đỗ Kỳ Kỳ bị chọc giận đến mức hận không thể phun ra ba ký máu.
Quan bí thư chi bộ đem mấy tấm phiếu cùng sách tham khảo nguyện vọng của mười năm trước lấy ra, “Đừng nói chuyện nữa, nhanh chóng điền nguyện vọng đi.”
Mở sách tham khảo nguyện vọng ra nhìn, một nam thanh niên trí thức bắt đầu khóc, “Mẹ ơi, mấy người chúng ta, trừ Thanh Ca, đều chỉ có thể vào cao đẳng.”
“Không phải là tôi cũng như vậy sao? Tôi mới thi được có hai trăm điểm.”
Lập tức, trong văn phòng toàn tiếng khóc.
Triệu Sơn Hà khóc đến thảm thiết nhất.
Vẻ mặt của Bạc Đình khinh thường, “Cút ra ngoài mà khóc, đừng làm phiền vợ tôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận