Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 440 -




Cô có thể lựa chọn không ăn không?
Tại sao cô không thể tin được Bạc Đình có thể làm ra những món ăn ngon?
Vẻ mặt Đỗ Kỳ Kỳ trở nên méo mó, nhìn thấy nụ cười hả hê của những người xung quanh, cô ta tức giận nói: "Các người có biết học đại học tốn bao nhiêu tiền không? Hừ! Các người có tiền đóng học phí không?"
Vốn tưởng rằng tất cả mọi người sẽ lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Nhưng bọn họ đều đang cười.
Một nam thanh niên trí thức nói: “Đỗ Kỳ Kỳ, cô không đọc báo à? Sau khi khôi phục thi đại học, học phí đại học sẽ được miễn phí."
Đỗ Kỳ Kỳ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Khai giảng sẽ bắt đầu vào cuối tháng 2, Thẩm Thanh Ca đã thu dọn hành lý ở nhà trong hai ngày này.
Cổ Tiểu Liên từ thôn bên cạnh tới, cô ấy hưng phấn gõ cửa: “Thanh Ca, Thanh Ca……”
Lúc này Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca đang ở phòng bếp nấu cơm, Bạc Trường Sinh đành phải bưng một cái ghế đẩu nhỏ ra cửa, bước lên nó và mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Cổ Tiểu Liên đã nhìn thấy một đầu cà rốt nhỏ với khuôn mặt trắng nõn, mềm mại.
Cổ Tiểu Liên chớp mắt: “Trời ơi! Em là con của Thanh Ca sao?”
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình từ trong bếp đi ra xem là ai tới, nghe câu nói của Cổ Tiểu Liên, cô có chút không nói nên lời.
Cô nói: “Tôi năm nay mới mười chín tuổi! Mới kết hôn một năm, làm sao có thể có một đứa con bốn tuổi được?"
Cổ Tiểu Liên xoa sau đầu, bối rối nói: "Đúng rồi ha."
Cổ Tiểu Liên hưng phấn nhảy múa: “Thanh Ca, cô có biết không? Chu Hiểu Thiên cũng được nhận vào Đại học Kinh Hải! Tôi cũng được nhận vào một trường đại học ở thành phố Thượng Hải."
Bạc Đình châm chọc nói: "Sao cô lại có thể vào được đại học với trí thông minh đó vậy chứ?”
Thẩm Thanh Ca trừng mắt nhìn anh.
"Vậy thì chúng ta có thể cùng nhau đến thành phố Thượng Hải."
Vẻ mặt Cổ Tiểu Liên vô cùng hâm mộ: "Không chỉ vậy, cô và Chu Hiểu Thiên còn học cùng trường, có thể tiếp tục là bạn cùng lớp."
Trong phút chốc, sắc mặt của Bạc Đình tối sầm lại.
Thẩm Thanh Ca lo lắng nắm tay anh, nũng nịu nói: “Anh Đình, đại học Kinh Hải rất lớn mà phải không? Chu Hiểu Thiên có lẽ phải học khoa Vật lý, còn em thì học khoa Tiếng Anh. Chúng em chắc khó gặp nhau lắm.”
Lúc này cơn tức giận khắp cơ thể anh mới nguôi ngoai: “Ừ.”
Sau đó, Cổ Tiểu Liên phát hiện ra Bạc Đình đang ghen, cô ấy che miệng lại, ngạc nhiên nói: "Thanh Ca, chồng của cô biết Chu Hiểu Thiên có tình cảm với cô sao?"
Cô đỡ trán: “Không thì sao?”
Cổ Tiểu Liên trực tiếp nói rõ mục đích: “Cô và Chu Hiểu Thiên học cùng trường thì tôi yên tâm rồi, cô giúp tôi để mắt tới cậu ấy nhé, nếu cậu ấy có thích ai hay có đối tượng thì cô nói cho tôi nhé."
Thẩm Thanh Ca sảng khoái đồng ý: "Được."
Bạc Đình nhìn cô ấy như đang nhìn một kẻ ngốc: "Để ý đến cậu ta để làm gì? Nếu cô không sớm chủ động, sớm hay muộn gì cậu ta sẽ thuộc về người khác thôi."
Cổ Tiểu Liên hiếm khi lộ ra vẻ mặt bi thương, "Tôi không xứng với cậu ấy... Tôi đi trước đây..."
Nói xong, Cổ Tiểu Liên vội vàng quay người chạy ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca vỗ lưng Bạc Đình: "Anh hiểu không? Lúc trước em là người chủ động, còn anh vẫn cứ chầm rì rì mãi."
Bạc Đình tự tin nói: “Bởi vì anh nghĩ mình không xứng với em…”
Cô rũ mắt xuống: "Vậy mà anh còn nói Cổ Tiểu Liên như vậy."
Bạc Đình tùy tiện nói: “Anh là người từng trải! Chẳng lẽ anh nói không đúng sao? Bây giờ anh cảm thấy mình quá ngu ngốc, đáng ra lúc đó anh nên mang em về nhà mới đúng.”
Khi cô quay đầu lại, cô nhìn thấy cái đầu nhỏ của Bạc Trường Sinh ngẩng cao, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.
Bạc Trường Sinh kéo quần áo Bạc Đình, tỏ vẻ muốn tiếp tục nghe câu chuyện: “Mang về nhà rồi làm sao?”
Bạc Đình:……
Thẩm Thanh Ca:……
Thẩm Thanh Ca thẹn thùng đi vào phòng ngủ: “Trường Sinh còn ở đây đó! Em không thèm để ý tới anh nữa!”
Một lát sau, Bạc Đình cũng đi theo.
Bạc Đình cảm thấy cô đặc biệt đáng yêu: “Anh đuổi Trường Sinh ra ngoài chơi rồi, con bé không hiểu chuyện mà, sao em lại ngượng ngùng thế chứ?”
Cái tật giật mình này của cô thật đáng yêu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận