Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 590 -




Tuyết Lị co quắp chớp mắt nói: “Tôi sinh sống ở nước ngoài mười mấy năm, bài văn nào tốt hay không tốt, tôi có thể phán đoán.”
Những giáo viên khác hơi tức giận.
Từ nước ngoài về có cái gì trâu bò?
Có bản lĩnh thì cả đời đừng về nước đi!
“Cô Tuyết Lị, khi chủ nhiệm Lý còn trẻ thi tiếng Anh cấp quốc gia nhiều hơn cô! Con trai, con rể người ta đều công tác tại Bộ Ngoại giao ở nước ngoài đó! Không kém hơn cô đâu!”
“Cô trở về Trung Quốc, mời cô dựa theo hệ thống của Trung Quốc mà làm! Nếu cô lưu luyến nước ngoài, vậy về đó đi.”
“Tôi không có ý này…” Tuyết Lị cuống quít giải thích.
Thẩm Thanh Ca lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa với Tuyết Lị, cô vô tội nói: "Thật ra cô Tuyết Lị vẫn rất khoan dung với những bạn học khác. Đều do em không tốt, bị cô Tuyết Lị ghét.”
“Cô Tuyết Lụ, kỳ thực tập của cô còn chưa kết thúc nhỉ? Lần sau lại phê chữa bài tập của sinh viên lung tung nữa, chúng tôi không ngại mời người khác.” Bà Lý lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của Tuyết Lị đỏ rực, trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca còn đổ thêm dầu vào lửa, “Thầy ơi… Sau này bài văn của em có thể đưa cho thầy xem hay không?”
Chủ nhiệm lớp bên cạnh đang định đồng ý, bà Lý đã nói: “Đương nhiên là được! Về sau mỗi giáo viên trong văn phòng đều có thể xem một lần, nhìn xem phần tử đối địch nào làm trái lại với chúng ta!”
“Vâng.” Thẩm Thanh Ca nhìn Tuyết Lị, cười đắc ý.
Sau khi Tuyết Lị chấm bài tập của mình, lại giao cho những giáo viên khác xem, quả thực là cọ mặt Tuyết Lị xuống mặt đất!
Tuyết Lị hung tợn nhìn Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca kéo Triệu Tiểu Tĩnh nghênh ngang đi ra văn phòng.
“Cười chết mất, mặt Tuyết Lị tức giận đến tái đi rồi! Nếp nhăn ở khóe mắt cũng lộ ra.” Triệu Tiểu Tĩnh cười ầm lên.
Tan học, Bạc Đình đến đón Thẩm Thanh Ca ở ngoài khu dạy học.
Tuyết Lị thấy vậy sợ Thẩm Thanh Ca nói xấu mình, liền đi theo cô ra khu dạy học.
Bạc Đình nhìn thấy Tuyết Lị ở phía sau Thẩm Thanh Ca, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
“Thanh Ca, tôi có chỗ nào đắc tội với cô sao? Tại sao cô lại đi văn phòng tố cáo với chủ nhiệm? Cô là học sinh tốt, yêu cầu của tôi với cô nghiêm khắc thì có sai?” Nước mắt của Tuyết Lị đảo quanh hốc mắt.
Bạc Đình đang muốn mắng, Thẩm Thanh Ca đã vô tội nói: “Cô Tuyết Lị, cô đang nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu! Em chỉ thấy kỳ lạ, tại sao điểm văn của em giảm xuống nhiều như vậy, muốn tìm cô hỗ trợ, nhưng cô lại không ở văn phòng…”
“Đến nỗi tại sao cô lại cãi nhau với các giáo viên ở văn phòng… Vậy hẳn là sự khác biệt giữa trong nước và nước ngoài.”
“Cô…”
Tuyết Lị nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này giả vờ vô tội làm cái gì!
Tức chết đi được!
“Bạc Đình, anh có thể nói với Thanh Ca hay không? Em cũng là vì muốn tốt cho cô ấy, cô ấy không hài lòng cứ việc nói thẳng, cô ấy chơi thủ đoạn nhỏ rất ảnh hưởng đến công việc của em! Em không muốn bị loại bỏ trong kỳ thực tập!” Hai mắt của Tuyết Lị phiếm hồng.
“Cô bị loại bỏ hay không không có liên quan tới tôi?” Bạc Đình kéo tay Thẩm Thanh Ca xoay người đi.
Tuyết Lị nhìn bóng dáng của Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca, tâm như dao cắt!
Cô ta không rõ mình kém Thẩm Thanh Ca ở chỗ nào! Cô ta ra nước ngoài du học về đó!
Đi chưa được vài bước, Thẩm Thanh Ca phụt cười ra tiếng, “Anh Đình, vừa rồi cô ta còn ấm ức!”
“Tốt nhất là cô ta bị loại bỏ! Thật chướng mắt.” Bạc Đình châm chọc.
Thẩm Thanh Ca phải tập kịch, Bạc Đình chờ cô ở bên ngoài.
Luyện tập ba tiếng, một đám “Diễn viên” đi ra từ hội trường.
Bọn họ vừa nói vừa cười, nhưng nhìn thấy chồng của Thẩm Thanh Ca ở đấy, thì đột nhiên im miệng lại.
Chuyện tập luyện có cảnh hôn cũng không thể nói ra!
Phá hoại tình cảm của vợ chồng người khác thì không tốt.
Bạch Tuyết cô đơn đi ra hội trường, nhìn thấy Bạc Đình ngồi trên ghế dài, cô ta đỏ mặt đi lên phía trước, “Xin chào…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận