Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 200 -




Bà ấy nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa.
Về đến thôn, trời còn hơi sáng.
Là đại biểu phụ nữ, Thẩm Thanh Ca có một bàn làm việc trong văn phòng ủy ban thôn.
Cô đạp xe đi thẳng đến văn phòng ủy ban thôn.
Chu Quế Hoa nhìn thấy cô liền mỉm cười, "Đồng chí Thẩm Thanh Ca, tôi nghe nói rằng cô không còn là người chăn nuôi nữa? Vậy thì từ giờ trở đi, mỗi ngày cô phải tới đây báo danh, chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành các hoạt động tuyên truyền. Đây là vị trí của cô."
Cô ta chỉ vào chiếc bàn trống bên cạnh Triệu Sơn Hà.
Ngay khi Thẩm Thanh Ca vừa quay ra nhìn, thì cô nhìn thấy đôi mắt nhớp nháp nhão dính của Triệu Sơn Hà.
Cô sợ hãi há to miệng, trời ơi, nếu như Bạc Đình nhìn thấy thì sao?
Anh nhất định sẽ làm cô không thể ra khỏi giường trong vòng ba ngày!
“Chủ nhiệm, hôm nay có nhiệm vụ gì không?” Cô lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với Triệu Sơn Hà.
“Cô đăng ký thông tin phụ nữ ở cuối thôn phía tây.” Chu Quế Hoa đưa cho cô một quyển sổ đăng kí thông tin.
Thẩm Thanh Ca lấy sổ đăng ký thông tin và rời đi.
Triệu Sơn Hà còn muốn nói chuyện với cô, nhưng không có cơ hội nào cả.
Có khá nhiều hộ gia đình ở cuối thôn phía tây, Thẩm Thanh Ca đã đăng ký trước nửa ngày trước khi trời tối.
Căn nhà trước mặt cô trông có vẻ dột nát , rách tung toé, cô gõ cửa nói, "Có ai ở nhà không? Tôi là Thẩm Thanh Ca!"
Cánh cửa được mở ra, một người đàn ông với miếng băng gạc trên tay ra mở cửa.
“A, chị dâu đến rồi sao? Không phải chị nhập viện sao?" A Hổ khó hiểu.
Một người phụ nữ trạc tuổi đôi mươi, mặc chiếc áo vá nhiều lần bước tới.
“Anh nói cái gì vậy? Chị dâu, chị may vào ngồi đi, em đi nấu cơm ngay." Lê Hoa lôi kéo hai đứa nhỏ tầm năm sáu tuổi cùng đi vào phòng bếp.
Thẩm Thanh Ca thấy A Hổ rất quen mắt, bọn họ đã cùng nhau ăn tối, hôm kết hôn cậu ta cũng đến.
Bước vào nhà chính, ngôi nhà của bọn họ có thể mô tả là chỉ có bốn bức tường.
Ngoại trừ bộ bàn ghế rách nát, không còn thứ gì khác.
“Tôi không bị bệnh, là mẹ của Bạc Đình bị bệnh. Tôi sợ dì út và những người khác tìm thấy nên tôi đã ghi tên mình xuống.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
A Hổ đột nhiên ý thức được mình đã nghĩ sai liền nói, "Ai nha, vậy ngày mai em phải gọi điện thoại lại cho đại ca, em còn tưởng là chị dâu nhập viện, cho nên……”
Cô bất đắc dĩ cười cười, Bạc Đình là người bốc đồng như vậy, biết cô nhập viện sao có thể không vội chết được? "Không sao, ngày mai nói với anh ấy một tiếng là được."
Hai người ở trong nhà chính, lại không quen biết nhau nên bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Thẩm Thanh Ca nhìn hai đứa trẻ không có gì để nói liền lấy đề tài này nói: "A Hổ, hai đứa con của cậu hiện đang học tiểu học phải không? Học phí có phải hay không rất đắt?"
“Ha ha, không đắt! Em không cho hai đứa nhỏ đi học đâu! Nhà em nghèo quá, em chỉ có thể đi làm ruộng thôi. Một nhà bốn người có thể ăn no mặc ấm đã rất tốt rồi, làm gì còn có tiền cho hai đứa nhỏ đi học? Em không giống đại ca và mấy người khác. Biết sửa chữa đồ đạc hoặc là lái xe!” A Hổ nói thẳng.
“Vậy cậu đã bao giờ nghĩ đến việc kiếm chút tiền chưa? Cho bọn nhỏ đi học? Tôi có biện pháp." Thẩm Thanh Ca hỏi.
A Hổ lắc đầu, "Chị dâu đừng thương hại em, đừng cho em tiền. Lúc em cưới vợ, đại ca đã giúp đỡ em rất nhiều."
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy lòng tự trọng của A Hổ nên không còn cách nào khác là phải im lặng.
Trời đã tối, Lê Hoa mang đến một bát cháo trắng lớn.
Cô ấy đưa cho Thẩm Thanh Ca một cái bát lớn, đó là thứ tốt nhất trong nhà của bọn họ.
Như sợ ai đó cướp mất, hai đứa trẻ cầm bát lên uống cạn, do cháo quá nóng nên miệng sưng đỏ, bọn trẻ khóc ré lên.
“Tranh cái gì mà tranh? Thật vô dụng." A Hổ cười mắng.
Lê Hoa vội vàng bưng nước lạnh cho hai đứa nhỏ uống, trong lòng vô cùng đau lòng.
Thẩm Thanh Ca vừa uống cháo vừa nói: "Tôi là đại biểu phụ nữ, lần này tôi tới đây là để giúp đỡ phụ nữ. Tôi có một công việc, không biết hai người có muốn làm hay không. Đó chính là bán trứng da hổ ở chợ đen."
“Trứng da hổ là cái gì?” Lê Hoa hai mắt sáng lên.
A Hổ lườm Lê Hoa một cái, "Nhà chúng ta không còn gà cũng không còn trứng, cũng không có tiền mua trứng gà."

Bạn cần đăng nhập để bình luận