Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 795 -




Sau khi đến trường, Thẩm Thanh Ca về ký túc xá trước.
Cô đưa bánh bao cho Ngụy Hồng và Triệu Tiểu Tĩnh.
"Thật ngon! Cư nhiên được nhồi với thịt heo xé sợi vị cá." Triệu Tiểu Tĩnh sửng sốt.
Ngụy Hồng cắn một miếng, không đành lòng ăn, cô ấy bỏ bánh bao vào bình giữ nhiệt, chuẩn bị để lại cho Tiểu Mộng ăn khi Tiểu Mộng tan trường.
"Thanh Ca, điều kiện nhà em cũng tốt quá đi." Ngụy Hồng cảm thán.
Thẩm Thanh Ca giải thích: “Không phải điều kiện tốt! Đây là ý tưởng của Bạc Đình. Trước đây em cũng chỉ nghĩ rằng bánh bao là bánh bao nhân thịt, bánh bao chay và bánh bao đường.”
"Thanh Ca, chị nghĩ tiệm cơm có thể bán được, giá có thể cao hơn một chút." Ngụy Hồng đề nghị.
Cô lắc đầu: “Bạc Đình cũng chỉ có thể làm được mấy cái này, không có nhiều loại.”
Triệu Tiểu Tĩnh đếm ngón tay nói: "Thanh Ca, mình phát hiện ra Bạc Đình nhà cậu đều có thể làm tốt mọi việc. Cậu thấy đấy, anh ấy có thể sửa máy móc, lái xe tải, thậm chí ngay cả bánh bao còn có thể làm ra nhiều loại như vậy... Chậc chậc."
Cô nhớ lại những gì Bạc Đình thường làm, tuy tính tình nóng nảy và bề ngoài nghịch ngợm nhưng thực chất anh là một người rất chăm chỉ và nghiêm túc, làm việc gì anh cũng không bao giờ lơ là.
Nên là cuối cùng anh mới có thể trở thành người giàu nhất, đáng giá!
Vào buổi trưa, Thẩm Thanh Ca và Triệu Tiểu Tĩnh đã nhìn thấy Bạc Đình ngay khi họ rời khỏi khu dạy học.
Anh lấy từ trong giỏ xe ra một chiếc hộp giữ nhiệt cực lớn, “Anh làm những chiếc bánh bao khác, em có thể chia sẻ với bạn bè.”
“Ưm…” Cô biết ngay, một khi khen bánh bao ngon, Bạc Đình liền liều mạng mà không ngừng làm bánh bao.
Triệu Tiểu Tĩnh tò mò hỏi: “Anh Bạc Đình, anh lại gói cái gì thế?”
Thẩm Thanh Ca mở hộp giữ nhiệt, lần này tìm thấy những chiếc bánh màu tím và màu vàng.
“Đây là nhân khoai lang tím và nhân khoai lang đỏ, còn có nhân thịt ngâm với nhân tôm hùm đất.” Bạc Đình giới thiệu.
Cô bật cười: “Anh Đình, sao bánh bao của anh càng ngày càng kỳ cục vậy?”
“Bổ sung năng lượng cho cơ thể của em đấy. Em học cực như vậy." Bạc Đình nghiêm túc trả lời.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Triệu Tiểu Tĩnh ở một bên bật cười: "Chồng cậu buồn cười quá! Hahaha..."
Thẩm Thanh Ca nắm lấy cánh tay anh nói: "Anh Đình, mặc kệ cậu ấy. Em chuẩn bị bán bánh bao của anh ở trong tiệm.”
“Cần anh giúp không?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, "Chỉ cần sự sáng tạo của anh."
Vì vậy Bạc Đình đã nói với đầu bếp công thức, tiệm cơm Tường Hoà bắt đầu bán bánh hấp vào buổi sáng.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Ca chỉ muốn bán bánh hấp cho bữa sáng, nhưng vì nhân quá đặc biệt nên buổi trưa và buổi tối có rất nhiều khách hàng đến mua.
Nhu cầu về bánh bao ngày càng lớn, nhiều nhà hàng cũng bán bánh bao nhân thịt heo băm vị cá.
Khi Thẩm Thanh Ca đang đi mua sắm với Bạc Đình, cô nhìn thấy nhiều cửa hàng bán bánh bao hấp kỳ quái, không khỏi thở dài: “Anh Đình, nếu mà bánh bao có thể đăng ký bản độc quyền, anh có thể kiếm một số tiền lớn.”
Anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Họ đã kết hôn được 4-5 năm rồi, sao Thanh Ca vẫn nhìn anh như vậy?
"Không phải chỉ là một cái bánh bao thôi sao? Em có cần phải tôn thờ anh như thế này không?" Anh vỗ nhẹ vào trán cô nói đùa.
Lúc đầu, anh không có hứng thú đi giày vò làm bánh bao, nhưng khi cô khen ngợi, cả người anh đều tung bay theo gió, nên anh mới hứng thú mà đi làm thôi.
Cô nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: “Chỉ là cảm giác như cái gì anh cũng có thể làm tốt.”
Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên: “Anh chỉ thông minh hơn người bình thường một chút thôi, em còn trẻ, người em gặp quá ít….”
"..." Cô ngừng nói.
Chẳng bao lâu nữa Bạc Đình sẽ biết rằng không phải cô gặp quá ít người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận