Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 485 -




Bạc Trường Sinh ngẩng mặt cầu xin khen ngợi: “Trường Sinh nghe được Tịch Dung cùng Lương Nhu nói chuyện! Thằng nhóc hôi hám này bắt nạt chị dâu và con khỏ con.”
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Vậy cũng không được đánh nhau."
Thẩm Thanh Ca giáo huấn: “Đúng vậy! Trường Sinh, con gái không thể tùy tiện đánh nhau.”
Bạc Trường Sinh gãi đầu: “Không có đánh nhau! Là Trường Sinh đánh cậu ta! Hơn nữa ông nội còn nói chị dâu cũng đánh nhau ở trường....”
Cứu mạng!
Chuyện này người nhà họ Bạc cũng biết sao?
Khuôn mặt của cô đã hoàn toàn mất hết!
Thẩm Thanh Ca có chút xấu hổ, cô ho một tiếng, "Ừ... đó là bởi vì người phụ nữ đó đáng bị đánh."
Bạc Trường Sinh chớp đôi mắt to: “Thằng nhóc hôi hám này cũng đáng bị đánh!”
Thẩm Thanh Ca dần có cùng ý kiến với cô bé: “Được rồi! Em nói cũng có lý.”
Bạc Đình không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy hai người đang trò chuyện.
Khi hai người chuẩn bị rời đi, Bạc Trường Ngọc mang đồ ăn nhẹ đến.
Bạc Trường Ngọc nhiệt tình chào hỏi: “Chị dâu, anh Bạc Đình.”
Thẩm Thanh Ca mỉm cười đáp lại cô ấy.
Mắt của Bạc Đình trầm xuống, “Trường Ngọc, nghe nói em đang hẹn hò?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Trường Ngọc đỏ hơn tôm chín: “Này…… Không có……”
Vừa nhìn là biết cô ấy đang nói dối.
Bạc Đình không có cảm xúc nói: “Người đàn ông đó đi học hay đi làm? Em sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, em cũng nên biết cái nào quan trọng hơn.”
Bạc Trường Ngọc không trả lời: “……”
Nói chính xác thì hiện tại Bạc Dạ đang theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng có chút rung động.
Dù sao thì Bạc Dạ cũng rất đẹp trai, có thể coi là thiếu gia của nhà họ Bạc... Có tiền có của thì ai lại không thích?
Bạc Trường Ngọc nhỏ giọng cãi lại: “Chị dâu em cũng đã kết hôn, không phải chị ấy cũng thi đậu Đại học Kinh Hải sao?”
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Chị hoàn toàn quên mất anh trai của em khi chị đang chuẩn bị cho kỳ thi! Chị chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến anh ấy. Anh trai của em sợ em chỉ nghĩ đến bạn trai mà quên học.”
“Em sẽ không như thế.”
Bạc Đình không quan tâm Bạc Trường Ngọc có nghe lời hay không, dù sao với tư cách là một người anh trai, anh đã hoàn thành trách nhiệm của mình.
Ra khỏi bệnh viện, Bạc Đình đột nhiên cúi mặt xuống và nói: "Quên anh rồi sao? Em còn tự hào quá nhỉ?
“Ách…… Em chỉ đang làm một phép ẩn dụ thôi.”
Anh nhéo eo cô, mơ hồ nói vào tai cô: “Về nhà anh sẽ trừng phạt em! ”
“Em còn bài tập chưa làm…”
Bạc Đình chợt nghĩ đến điều gì đó rồi quay lại bệnh viện.
Vì thế, Thẩm Thanh Ca liền thấy anh đang đi đến rổ trên quầy đựng bao cao su.
Thật là mất mặt……
Đang suy nghĩ thì Đồng Kim Hoa từ ngoài sân đẩy xe lăn đi vào.
Ngồi trên xe lăn là một cậu bé có khuôn mặt nhợt nhạt, hai má gầy và đầu trọc lóc.
Trong mắt của Đồng Kim Hoa tràn đầy nghi ngờ: “Thanh Ca, cô cũng đến bệnh viện sao.”
"Tôi đến thăm mẹ chồng."
Đồng Kim Hoa tự giới thiệu: "Cô thật là hiếu thảo! Cô nhìn xem, đây là con trai út của tôi, Cố Kỳ Lân! Thật đáng thương... Kỳ thực tôi cũng có một cô con gái lớn, nhưng đáng tiếc con bé lại bị bắt cóc."
Từ những lời này Thẩm Thanh Ca có thể nghe ra Đồng Kim Hoa dường như tin rằng cô là Hứa Minh Châu.
Cô mỉm cười đầy vẻ xa lạ: “Hy vọng Cố thiếu gia sẽ sớm khỏi bệnh.”
“Đúng vậy, tôi cũng mong thằng bé sớm khỏi bệnh. Giá như tôi có thể tìm được chị của thằng bé! Chỉ cần ghép tủy thành công, Kỳ Lân sẽ được cứu.“
“Cũng không biết bây giờ Cố tiểu thư đã là mẹ hay là vợ, nếu cô ấy không muốn hiến thì cũng không thể làm gì được”
Ánh mắt của Đồng Kim Hoa có chút đau xót, đột nhiên giữ chặt tay Thẩm Thanh Ca nói: “Thanh Ca, nếu là cháu, cháu có nguyện ý hiến tủy không?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Ca dần lạnh nhạt, quả quyết nói: “Tôi không muốn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận