Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 827 -




“Không không không, một tháng cháu cho Tiểu Liên nhiều tiền như vậy, có quầy bán quà vặt nào so được với chỗ cháu? Thím chỉ muốn…”
Thẩm Thanh Ca đánh gãy lời nói của bà ta, lạnh mặt nói, “Thím nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là Tiểu Liên nghĩ như thế nào. Nếu cửa hàng của cháu muốn điều ai đi thì điều, chẳng phải là lộn xộn hết sao? Thím nói xem?”
“Ha ha, đúng vậy. Nhưng mà Thanh Ca, Tiểu Liên chính là bạn tốt của cháu đó, cháu có thể giúp Tiểu Liên một chút không? Nó mang theo một ma ốm như thím kiếm ăn cũng không dễ dàng.”
Thẩm Thanh Ca cho Cổ Tiểu Liên một ánh mắt, lửa giận đã phun trào, “Thím, tiền lương của Tiểu Liên, đừng nói ở trong mấy cái tiệm của cháu, cho dù đặt ở trong xã hội cũng không thấp. Cô ấy rất biết làm việc cũng ưu tú, không cần cháu giúp.”
“Mẹ, mẹ đừng tìm việc cho Thanh Ca! Đi thôi!” Cổ Tiểu Liên cảm thấy mất hết mặt mũi, túm mẹ Cổ đi ra ngoài.
Mẹ Cổ nóng nảy, mặt cũng đỏ bừng.
Bà ta nắm giá áo, đầu gối hơi co lại, gắt gao đứng tại chỗ, “Nhưng cháu cũng đã mua xe mua nhà, mỗi tháng Tiểu Liên còn phải thuê phòng ở giá rẻ! Không phải cháu với nó là chị em tốt sao? Sao không thể giúp một chút?”
Cực phẩm!
Thẩm Thanh Ca liếc bà ta, không khách sáo phản bác: “Thím bảo cháu giúp như thế nào? Mua xe mua nhà cho thím? Hay là nâng quan tài nhà người khác đến nhà cháu khóc? Nếu tiền cháu kiếm phải chia một nửa cho thím, vậy cháu làm công cho thím luôn đi!”
“Tiểu Liên, con nghe đi! Quả nhiên có tiền thì sẽ thay đổi! Mới qua mấy ngày ngày lành, đã quên bản thân mình tên là gì! Dõng dạc lắm, còn xem thường chúng ta.” Mẹ Cổ châm chọc.
Thẩm Thanh Ca nhìn về phía Cổ Tiểu Liên, ý bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.
Cổ Tiểu Liên tức giận nói: “Mẹ! Mẹ xứng đáng bị người ta xem thường! Sao mẹ lại không biết đủ chứ? Vào thành phố lớn thì mẹ thật sự cho rằng mình bay lên cành cao biến thành phượng hoàng? Một tháng con thay ca, ít nhất cũng có thể kiếm 60 đồng tiền, tiền lương đã rất cao!”
“Con bé không tiền đồ này! 60 đồng tiền đã thỏa mãn rồi? Đưa con vào đại học chính là để làm công cho Thẩm Thanh Ca, mỗi tháng kiếm 60 đồng tiền à?” Mẹ Cổ mắng.
“Nếu không có Thanh Ca, bệnh dạ dày của mẹ có thể trị khỏi sao? Lúc trước đều là Thanh Ca khuyên con đưa mẹ đến thành phố Thượng Hải, mẹ không cảm ơn cô ấy, còn nói cô ấy như vậy! Lương tâm của mẹ đâu?” Cổ Tiểu Liên gào lên.
Mẹ Cổ xấu hổ nhanh chóng chạy ra ngoài, bước đi như bay.
Thẩm Thanh Ca thở dài, “Cô mau đuổi theo mẹ cô đi.”
“Không có việc gì! Cũng không phải bà ấy không biết đường về nhà! Bà ấy chỉ cố ý muốn tôi đuổi theo, tôi sẽ không đuổi theo!” Cổ Tiểu Liên dùng mu bàn tay lau nước mắt.
“Tôi biết lần này đều là ý của mẹ cô, về sau đừng để bà ấy tới tiệm là được.” Thẩm Thanh Ca dịu dàng nói.
Cái mũi cô ấy chua xót gật gật đầu, “Thanh Ca, nếu không phải bệnh của bà ấy chưa khỏi hẳn, tôi cũng hận không thể đưa bà ấy về thôn Phú Quý! Tôi phát hiện mẹ tôi bị ba tôi coi như nô lệ mà sai khiến, không cần thấy bà ấy đáng thương, là do bà ấy xứng đáng!”
Bỗng nhiên, phố đối diện truyền đến một tiếng vang lớn.
Oanh!
“Ô tô đâm người!”
“Mau cứu người đi!”
Tiếng người qua đường ríu rít truyền đến.
Thẩm Thanh Ca và Cổ Tiểu Liên vội vàng chạy ra.
Chỉ thấy, mẹ Cổ ngã vào trong vũng máu.
Khi mẹ Cổ tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà trắng xoá, mùi nước sát trùng vọt vào hơi thở.
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?” Mắt Cổ Tiểu Liên sưng thành hai quả đào.
Thẩm Thanh Ca lấy cơm từ nhà ăn bệnh viện trở về, để cặp lồng trên tủ đầu giường.
Mẹ Cổ thấy cô, giọng mất tiếng nói, “Thanh Ca, cháu có thể thương bà già này không? Cho Tiểu Liên đến cửa hàng quần áo của cháu làm đi.”
Đã đến lúc này rồi, bà ta còn muốn dùng khổ nhục kế.
Cô cười nhạt, “Thím, thím đừng quá coi mình là cái gì! Cổ Tiểu Liên, cô chăm sóc mẹ cô cho tốt, tôi đi trước.”
“Xin lỗi, Thanh Ca…” Cổ Tiểu Liên khóc lóc nhận lỗi, đưa cô ra cửa phòng bệnh.
“Con nhỏ chết tiệt kia! Con xin lỗi cái gì?” Mẹ Cổ tức giận đến mức chảy nước mắt.
Cổ Tiểu Liên hạ quyết tâm nói: “Mẹ, mẹ cứ như vậy sớm muộn gì cũng làm con mất việc! Bệnh khỏi, mẹ trở về thôn Phú Quý đi!"
Xem như cô ấy phát hiện, căn bản là mẹ cô ấy ích kỷ không có lòng biết ơn, cũng đừng trách cha cô ấy ích kỷ với bà ấy.
Hai người ích kỷ ở cùng nhau, vô cùng xứng đôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận