Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 319 -




"Được thôi, tôi sẽ chống mắt lên xem." Thẩm Thanh Ca nhún vai nói.
Hỉ Tử giễu cợt nói, "Tiểu Ngư, cô ta chỉ là ghen tị với chúng ta mà thôi! Cô ta chính là thấy công việc kinh doanh của chúng ta tốt mới cố tình nói những lời này để khiến mọi người ghê tởm."
"Anh Hỉ Tử, em hiểu mà."
Nghe cuộc nói chuyện giả tạo của hai người bọn họ, Thẩm Thanh Ca muốn trực tiếp nôn tại chỗ, cũng may trưa nay nàng ăn ít hơn mọi khi.
Cô khoanh tay nói: "A Long, chúng ta cũng đổi giá đi! Đổi thành một xu một bát."
"Được." A Long hiểu ý, cố ý nói to hơn một chút.
Hỉ Tử cười khúc khích nói, "Đây là giá của các người sau khi giảm sao? Được rồi, chúng tôi cũng đổi nó thành năm phân tiền 1 bát."
Thẩm Thanh Ca bật cười.
Sau việc này, cô mới nhận ra rằng Hỉ Tử chính là một kẻ tứ chi phát triển, nhưng đầu óc lại chính là quá đơn giản.
Đây căn bản không tính là không biết làm ăn mà.
Trong thị trường chợ đen đầy người tâm cơ, vậy mà sau khi anh ta kiếm được có một chút tiền, liền thực sự nghĩ mình là người biết làm ăn.
Sau khi anh ta đổi giá, thì chắc chắn sẽ lỗ 9 xu khi bán hai bát.
Hỉ Tử thực sự chính là nói đổi liền đổi, cô bước đến bảng giá của quầy hàng mình, thay đổi giá bằng vôi trắng.
Tiểu Ngư nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca, có chút hơi lo lắng nói, "Anh Hỉ Tử, bán như thế này có phải quá rẻ không? Chúng ta có lỗ không?"
"Em yên tâm đi! Sau khi đuổi bọn họ đi, chúng ta liền có thể thay lại giá gốc."
Thẩm Thanhh Ca cùng Bạc Đình nhìn nhau, lại quay ra nhìn hai người kia với ánh mắt khinh thường.
Trên đời sao có thể có người ngu ngốc như vậy cơ chứ?
Nửa ngày tiếp theo, trong quầy hàng của A Long đương nhiên không có ai.
Khoai tây nhỏ của Hỉ Tử mặc dù không ngon lắm nhưng lại no và rẻ hơn nhiều.
Trước khi trời tối, Tiểu Ngư liền lôi kéo Hỉ Tử về nhà.
“Anh Hỉ Tử, anh đã hứa với em là của hồi môn sẽ có ba chiếc vòng cùng một chiếc nhẫn phải không?" Cô ta nũng nịu nói.
Hỉ Tử từ dưới gối lấy ra một xấp tiền, đếm đi đếm lại, sắc mặt vẫn là tối sầm.
Tại sao lại chỉ có hơn hai trăm đồng tiền chứ...
"Anh có một chiếc xe đạp, anh liền cho em, chúng ta mua cái khác trước được không?" Anh ta nhắm mắt nói.
"Không được, em muốn mua hết, em mới hãnh diện lên được, em còn muốn mua son môi, nước hoa, kẹp tóc nữa!"
Hỉ Tử nghiến răng nghiến lợi, đút một xấp tiền vào túi rồi đi đến Cung Tiêu Xã cùng Tiểu Ngư.
Hai người cuối cùng cũng bước ra khỏi Cung Tiêu Xã với một chiếc radio trên tay.
Tiểu Ngư dù không nói gì nhưng trong lòng lại bắt đầu sinh ra cảm thấy chán ghét.
Lúc cô ta kết hôn với Xuyên Tử, của hồi môn còn có đến ba chiếc vòng.
Hỉ Tử rõ ràng là giàu hơn Xuyên Tử, vậy tại sao anh ta lại luyến tiếc mua cho cô ta có một chiếc nhẫn cùng ba chiếc vòng chứ? Anh ta đây là đang coi thường cô ta sao? Hay là ghét bỏ cô ta vì cô ta đã có một đời chồng?
Rất nhanh liền đến tháng bảy.
Hôm nay là ngày thi cuối kỳ, sau khi thi xong, những học sinh có mối quan hệ lấy được thư giới thiệu đều có thể vào đại học.
Nhưng Thẩm Thanh Ca biết, thư giới thiệu đều bị trường ở huyện thành lấy hết rồi.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, mọi người đa phần đều sẽ rời khỏi trường.
Cổ Tiểu Liên lưu luyến không rời nhìn Chu Hiểu Thiên, "Chu Hiểu Thiên, cậu có thể cho tôi mượn bài luận văn của cậu được không? Tôi nghe giáo viên nói rằng gần đây khả năng viết luận văn của cậu đặc biệt tốt."
"Không được." Chu Hiểu Thiên mặt không cảm xúc từ chối.
Mặt Cổ Tiểu Liên đỏ bừng, cô ấy chạy ra khỏi trường.
Một nhóm nữ sinh không khỏi lải nhải về Chu Hiểu Thiên, nói rằng anh ta không hiểu phong tình, chính là một kẻ mọt sách.
Sau khi Thẩm Thanh Ca cất hết sách vở gọn gàng vào trong cặp, nhìn xung quanh lớp, chỉ còn lại có Chu Hiểu Thiên.
Dường như anh ta đang cố ý đợi cô, "Chu Hiểu Thiên, tôi nhắc nhở anh một câu, đừng có ngừng học tập." Cô chính là không thể nói quá rõ ràng.
Chu Hiểu Thiên đỏ mặt gật đầu, "Ừm."
Hai người cùng nhau rời khỏi lớp học, chậm rãi đi đến cổng trường.
"À... tôi có chuyện muốn nói với cô." Chu Hiểu Thiên cầm lấy một góc áo của cô.
Cô dừng lại nói: “Được rồi, cậu nói đi."
"Thẩm Thanh Ca, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta đều sẽ vào đại học... Cô nghĩ sao về tôi?" Chu Hiểu Thiên cúi đầu, ấp úng hỏi.
Câu hỏi này của Chu Hiểu Thiên chút nữa thì đem Thẩm Thanh Ca hỏi hôn mê...
Là như những gì cô nghĩ sao?
Thật là xấu hổ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận