Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 472 -




Bạc Đình không cần nghĩ ngợi nói, “Để thay đổi mà đi.”
Khóe miệng cô nhịn không được giơ lên, Bạc Đình thật sự rất chu đáo.
Trở lại trường học, tiết thể dục đã tan học.
Thẩm Thanh Ca đi vào phòng học của tiết tiếng Anh, rất nhiều sinh viên nam cùng sinh viên nữ gần như đều dùng ánh mắt trêu tức, giễu cợt nhìn cô.
Nhưng mà cô cũng không thèm để ý.
Triệu Tiểu Tĩnh giữ chỗ cho cô, kêu cô tới ngồi xuống.
Mông của Thẩm Thanh Ca mới vừa chạm vào chỗ ngồi, cô ấy cảm thấy phẫn nộ nói: “Thanh Ca, Lâm Oánh cũng quá đê tiện! Cô ta đi khắp nơi nói chồng cậu không có văn hóa, nghèo…… Còn nói cậu tuổi còn trẻ liền ngủ cùng người khác, làm kỹ nữ ……”
“Mình lười giải thích, giáo viên trong trường học đều biết, tư liệu cá nhân của mình điền chính là đã kết hôn.” Thẩm Thanh Ca căn bản không thèm để ý.
Triệu Tiểu Tĩnh vừa tức giận vừa đau lòng, “Thanh Ca, tính tình của cậu thật sự quá tốt!”
“Không phải tính tình của mình tốt, chỉ là mình không nghĩ đi cắn chó.”
Một tiết học này cùng thường ngày giống nhau, Thẩm Thanh Ca điềm tĩnh và điềm đạm trả lời vấn đề trên lớp, tiếp thu lời khen của giáo viên.
Nhưng rất nhiều bạn học nữ cùng bạn học nam ở trong lòng lại kéo ấn tượng của cô xuống.
Nữ thần trong sáng hoá ra là người có ánh mắt thấp kém, người phụ nữ phóng túng dâm loạn làm đĩ.
Lâm Oánh thấy Thẩm Thanh Ca không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, có chút nhịn không được.
Giữa trưa lúc tan học, Lâm Oánh ôm sách vở cùng một đám sinh viên nữ tám chuyện, vừa đi vừa nói chuyện, “Người yêu của Thẩm Thanh Ca vừa nghèo vừa không có văn hóa, về sau khẳng định không có tiền đồ! Thật không biết Thẩm Thanh Ca nghĩ như thế nào!”
“Sinh viên của đại học Kinh Hải thế mà cùng một người thợ sữa chữa trộn lẫn cùng một chỗ! Quan trọng nhất chính là, hai người bọn họ còn cùng nhau ngủ! Chứng minh người đàn ông kia chính là thèm cơ thể của cô ta…… Chậc chậc ……”
Nữ sinh khác đều đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói Thẩm Thanh Ca đáng thương tốt hơn, hay là nói người yêu của Thẩm Thanh Ca bỉ ổi thì mới tốt.
Phanh ——
Thẩm Thanh Ca ném sách vở lên người Lâm Oánh thật mạnh.
“A…… Thẩm Thanh Ca, cô dám đánh tôi! Có phải nói trúng tim đen của cô, thẹn quá hoá giận đúng hay không?” Lâm Oánh giơ mặt lên, dáng vẻ đắc ý.
“Người yêu của tôi có tiền đồ trong tương lai hay không, không phải văn hóa cùng tài sản hiện tại có thể quyết định! Cô đều vào đại học, sao mà chút đạo lý này cũng không hiểu.” Thẩm Thanh Ca tức giận nói.
Lâm Oánh có chút kinh ngạc, vậy mà người phụ nữ này không tức giận vì bị người khác nói xấu, mà là tức giận vì người khác nói xấu người yêu của cô ta.
“Thẩm Thanh Ca! Có tiền đồ không cần văn hóa cùng tài sản tới quyết định thì phải dùng tới cái gì quyết định? Đây là lời nói dối mà người nghèo mấy người tự an ủi chính mình mà thôi!” Lâm Oánh tức giận nói.
“Cô coi thường người nghèo? Cô cảm thấy người giàu cùng người nghèo có rào cản về giai cấp? Được rồi, lời này của cô chúng tôi đều nghe thấy được, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải để cho cô bị thôi học!” Sắc mặt của Thẩm Thanh Ca lạnh lùng, liền đi về phía Phòng Giáo Vụ.
Lâm Oánh thật sự hoảng sợ, lời nói vừa rồi của cô ta nếu là đặt ở mấy năm trước là có thể bị tạm giam!
Không được!
Không thể để cho Thẩm Thanh Ca đi tìm giáo viên!
Cô ta không muốn bị thôi học……
Lâm Oánh đuổi theo đi, kéo tóc của Thẩm Thanh Ca một cái, “Cô dám đi! Cô ngủ cùng đàn ông, cô còn có lý sao? Cô không hiểu tự trọng sao, còn có mặt mũi mà tức giận sao!”
Thẩm Thanh Ca cảm giác da đầu đau nhói, đồ đê tiện này dám giật tóc của cô, cũng đừng trách cô vô tình.
Đúng lúc Triệu Tiểu Tĩnh lại đây ngăn cản, cô duỗi tay ra, liền lấy quyển sách ngữ pháp siêu dày và nặng ở trong ngực của Triệu Tiểu Tĩnh.
Cô nắm góc sách, cánh tay hung hăng vung mạnh ném lên mặt của Lâm Oánh.
“A……” Lâm Oánh đau đến mức buông tay ra.
“Cô ra tay trước cũng đừng trách tôi không khách khí! Tôi chưa từng đánh nhau thua đâu!” Thẩm Thanh Ca cầm sách vở ném lên mặt, đầu, cánh tay của cô ta.
“Đau…… A…… hu hu……” Lâm Oánh đau đến nhe răng trợn mắt.
Từ nhỏ cô ta ở trong thành lớn lên, có lúc nào đánh nhau với người khác đâu?
Căn bản không biết cách.
Cô ta duỗi tay muốn kéo tóc của Thẩm Thanh Ca, cào mặt của Thẩm Thanh Ca, nhưng bàn tay nào của cô ta giơ lên, Thẩm Thanh Ca liền đánh vào tay đó của cô ta.
“Dừng tay! Mấy người đang làm gì?” Một giáo viên già mặc sườn xám, tóc bạc dùng cây trâm cố định lại, thở hổn hển chạy tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận