Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 779 -




“Hèn gì thức ăn bọn họ bán lại rẻ như vậy, thì ra không phải dựa vào cái này kiếm tiền.”
"Thật bẩn! Sau này không đến tiệm họ ăn cơm nữa."
"Chậc! Tôi nói mà, làm sao có người tốt bụng như vậy, bán mấy món ăn này lại rẻ như vậy?"
Chỉ trong nửa ngày, tiệm cơm Thái Hòa gần như không có khách.
Bạc Dạ có nỗi khổ không thể nói ra, lo lắng đến mức quay vòng vòng.
Những người phục vụ trong cửa tiệm của họ gần như hét lên muốn vỡ phổi, nhưng không có một khách hàng nào đến cửa.
Nhưng công việc kinh doanh của Thẩm Thanh Ca trở nên tốt hơn một cách khó hiểu.
Cô gọi Ngụy Hồng và Trương goá phụ đến phòng riêng, “Bây giờ chúng ta phải làm thêm hai tiếng vào ban đêm, lương mỗi người sẽ tăng thêm năm đồng tiền.”
Ngụy Hồng và Trương goá phụ rất vui mừng.
"Thanh Ca, chị vừa đến là đã được tăng lương luôn à." Nguỵ Hồng không thể vui hơn.
Trương goá phụ nói đùa: "Cô vào làm đúng lúc đấy."
Kể từ đó, Bạc Đình liền rảnh rỗi hơn, mỗi ngày anh đều đi theo Tống Nho đi khắp thành phố Thượng Hải, không biết anh đang bận gì.
Thời tiết càng ngày càng nóng, việc kinh doanh buổi tối của tiệm cơm Tường Hoà cũng ngày càng tốt hơn.
Tiệm cơm của Bạc Dạ đứng trước nguy cơ đóng cửa vì vấn đề danh tiếng.
Một ngày nọ, Thẩm Thanh Ca đang tính toán sổ sách, Trương goá phụ đột nhiên lắc bả vai cô: "Thanh Ca, xem ai đến kìa."
Cô nhìn kỹ hơn, thấy người tới chính là Tôn Tú Tú.
Chưa đầy nửa tháng sau khi Tôn Tú Tú Tài sảy thai, cô ta cư nhiên lại đến đây.
Đối diện cửa tiệm cơm Thái Hoà, Tôn Tú Tú lúng túng chào những người phục vụ bên trong: "Ông chủ, tôi về rồi! Anh còn cần tôi không?"
"Cần cô? Cô có gan trở về sao? Tiệm cơm của tôi bị cô phá hỏng rồi! Cút đi." Bạc Dạ dùng sức đẩy cô ta.
Tôn Tú Tú ngã xuống đất: “A…”
Nếu không phải là trong nhà tiền tiết kiệm đã bồi thường hết rồi, nếu cha cô ta không cần thuốc chữa bệnh thì cô ta đã không đến.
"Bạc Dạ, vậy anh trả hết tiền lương cho tôi đi." Tôn Tú Tú không ngờ rằng Bạc Dạ vốn luôn là quân tử lại đối xử với cô ta như vậy.
Bạc Dạ chán ghét vỗ vỗ bụi trên tay, "Haha, cô mới làm việc có mấy ngày, muốn tiền lương? Một xu cũng không có!"
"Dựa vào cái gì mà không có? Tháng tôi từ chức, ở chỗ Thẩm Thanh Ca làm có mấy ngày mà cô ấy đã cho tôi mười đồng!" Tôn Tú Tú không phục mà nói.
Bạc Dạ cười lạnh nói: “Nếu cô ấy đã hào phóng như vậy, vậy thì để cô ấy tiếp tục đưa cho cô! Nếu như không phải bị con đĩ như cô hại, việc kinh doanh của tôi sẽ không tệ như vậy!”
“Bây giờ người ta nói tiệm của tôi không phải tiệm cơm mà là lầu xanh! Cảnh sát đến kiểm tra nhiều lần trong ngày! Mẹ nó, tôi không đòi tiền cô, cô còn có có mặt mũi mà đòi tiền tôi!”
“Hu hu…” Tôn Tú Tú không khỏi khóc lóc.
Cô ta thực sự hối hận, nếu biết sớm hơn thì cô ta đã không từ chức ở chỗ Thẩm Thanh Ca, nếu cô ta nghe lời Thẩm Thanh Ca và phá thai sớm hơn thì lương hàng tháng của cô ta ít nhất cũng phải ba mươi đồng tiền!
Hiện tại gia đình bọn họ chắc hẳn đang sống rất tốt!
Cô ta đang suy nghĩ thì Tôn Lâm mang giày da từ phía sau đi tới: "Ây da, đây không phải Tú Tú sao? Haha... sao cháu lại ngồi dưới đất khóc?"
Tôn Tú Tú tức giận đến run rẩy, cô ta không muốn Tôn Lâm nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, chớp chớp mắt thật nhanh rồi gạt nước mắt: “Tôi chỉ vô tình bị ngã thôi.”
“Sau cú ngã lớn như vậy, cháu nên học một bài học đi! Tôi nhờ cháu dụ dỗ xưởng trưởng, ngoan ngoãn làm tình nhân không phải rất tốt sao? Nhất quyết hoang tưởng những thứ không thuộc về bản thân! Ha ha, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ cháu, mà vợ chồng tôi cũng bị cười nhạo." Tôn Lâm mỉa mai.
Tôn Tú Tú không ngờ rằng Tôn Lâm cũng nghe được chuyện này, mặt cô ta lập tức nóng lên vì xấu hổ, cô ta cắn môi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
“Ồ, còn chưa lấy chồng mà đã phá thai, cả đời cháu cũng chỉ có như vậy thôi!” Tôn Lâm cười nói.
"Nếu không có tôi, dì cho rằng chồng của dì có thể làm xưởng trưởng của chi nhánh xưởng thuốc lá sao?" Tôn Tú Tú tức giận nói.
Tôn Lâm trợn mắt nhìn cô ta: “Tôi còn phải cảm ơn cháu hay gì? Khi tôi cho cháu mượn năm mươi đồng tiền, cháu còn nói sẽ trả sáu mươi đồng tiền, nhưng cuối cùng lại không trả được thì trách ai?"
Những lời này chạm vào trái tim Tôn Tú Tú, cô ta lập tức bật khóc.
Thẩm Thanh Ca lén xem trò vui, nghe thật đã tai.
Trương goá phụ thì thầm: “Thanh Ca, nói thật, có lẽ trái tim tôi quá đen tối. Tôi cảm thấy lúc đó Tôn Tú Tú trong túi chắc hẳn có sáu mươi đồng tiền, nhưng cô ta cố ý nói là không đủ, chính là muốn trèo cao.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận