Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 923 -




“Không phải đi cửa sau, vốn dĩ em đã rất ưu tú.” Thẩm Thanh Ca mang cô ấy đi làm quen những văn phòng khác, để cô ấy quen thuộc với các bộ phận, “Vừa hay chúng ta không cần làm quen, chị chỉ em một chút, em liền biết mình phải làm gì.”
“Được.” Miêu Miêu cầm cuôn sổ, vừa đi vừa ghi nhớ.
Tố chất của Miêu Miêu, Thẩm Thanh Ca rất yên tâm, cô chỉ mấy giờ, huấn luyện ban đầu đã coi như xong.
Dù sao công ty cô cũng không lớn, thực tế khu làm việc cũng chỉ có tầng thứ tư.
Sắp đến trưa, rốt cuộc đã bàn giao công việc cho cô ấy xong.
Miệng của Thẩm Thanh Ca khô khốc, cô cầm bình giữ nhiệt rót một miệng nước, “Chị huấn luyện cho em lâu như vậy, đến lúc đó còn phải đưa em trở về công ty Bạc Đình, Bạc Đình phải cho chị phí huấn luyện đấy.”
Miêu Miêu trêu ghẹo nói: “Hà tất phải phiền toái như vậy? Tiền của sếp Bạc chính là tiền của chị.”
Cô đẩy Miêu Miêu một chút, “Còn em? Em và A Chính thế nào rồi?”
Nụ cười của Miêu Miêu nhạt đi, “Bây giờ Diệp Chính là ông chủ công ty bất động sản, chúng em đã không liên hệ với nhau từ lâu.”
“Hả? Không thể nào…” Thẩm Thanh Ca cảm thấy rõ ràng Diệp Chính rất thích Miêu Miêu.
Vẻ mặt Miêu Miêu bất đắc dĩ, cô ấy nở nụ cười gượng ép, “Cái năm chị ra nước ngoài, em đã ngả bài với anh ấy. Em không muốn qua lại với anh ấy nữa… Trước đó, tất cả những việc quá đáng anh ấy làm với em, em đều có thể tha thứ. Em không ngốc, chỉ bởi vì anh ấy là ân nhân của em. Nhưng sau đó em lại phát hiện anh ấy không phải!”
“Thật ra A Chính cũng không xấu như vậy.” Thẩm Thanh Ca nhẹ giọng nói một câu.
“Đúng vậy, bên cạnh em không có người xấu.” Miêu Miêu rũ mắt, “Nhưng chỉ là không cần phải qua lại.”
Thẩm Thanh Ca cũng không biết nói cái gì cho tốt.
Đột nhiên, cửa văn phòng bị gõ vang.
“Vào đi.”
Bạc Đình đẩy cửa vào.
“Sao anh lại tới đây?” Thẩm Thanh Ca cười nói.
Anh chỉ vào đồng hồ, “Đã 12 giờ rồi!”
“Chị Thanh Ca, em đi ăn cơm trước đây.” Miêu Miêu vẫy vẫy tay.
Sau khi người rời đi, Thẩm Thanh Ca kích động tiến lên ôm cánh tay Bạc Đình, “Anh Đình, người A Long phái đến cho em tốt quá! Hẳn các anh nên cho em mượn Miêu Miêu sớm một chút, như vậy em sẽ không gặp được Triệu Hoán.”
Anh chạm nhẹ vào trán cô, “Không phải trước đó em chết sống không muốn sao?”
“Đó là không biết Miêu Miêu ở công ty anh!” Cô và Miêu Miêu có thể vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc, loại cảm giác này quả thực quá sung sướng.
Bạc Đình cưng chiều cười nói, “Anh mới vừa gặp được anh Lâm, anh ta bảo chúng ta đi xuống ăn cơm.”
“Được.” Cô kéo cánh tay anh.
“Miêu Miêu thuộc bộ phận nào ở công ty anh? Cô ấy học kinh tế, có phải rất giỏi không? So với anh thì sao?” Cô ngửa đầu hỏi.
Anh cười nhạt, “Em lấy một sinh viên mới tốt nghiệp so với anh? Cái gì cô ấy cũng đều không hiểu, không hề có kinh nghiệm, là A Chính bảo anh tuyển cô ấy.”
“Nghe nói A Chính đã nhiều năm không liên hệ với cô ấy.” Cô nhỏ giọng nói.
Bạc Đình gật đầu, “Không được đầy đủ lắm, A Chính vẫn luôn chú ý cô ấy.”
Cô và Bạc Đình vào tiệm cơm của ông Lâm, để anh ta tùy tiện xào vài món ăn, cô rất có hứng thú hỏi: “Ví dụ như?”
“Bốn năm đại học Miên Miên đi làm thêm, tốt nghiệp thì thuê phòng, cậu của cô ấy giảm biên chế, tiền hưu linh tinh đều bị A Chính can thiệp vào, hết thảy đều là dựa theo hy vọng của Miên Miên tiến hành.” Bạc Đình nói tất cả những gì mình biết.
Thẩm Thanh Ca tức khắc cảm thấy A Chính rất xứng đáng, lúc trước rõ ràng có thể ngọt ngọt ngào ngào hẹn hò với người ta, nhưng một hai phải làm vậy.
Kết quả bây giờ chậm rãi theo đuổi, làm cho bản thân hèn mọn như vậy, cũng không dám đường đường chính chính xuất hiện ở trước mặt Miên Miên.
“Lúc sau thì sao? Cậu ấy định làm như thế nào? Giúp Miên Miên tìm một đối tượng tốt, xem bọn họ kết hôn, giúp bọn họ mua xe mua phòng? Hẳn là cậu ấy nên mua tấm vé xe lửa đi Nhạc Sơn, đẩy tượng phật ở Nhạc Sơn ra, rồi cậu ấy đi lên ngồi.” Cô châm chọc.
Bạc Đình nói: “Có phải em muốn miếng đất đắc địa ở trung tâm thành phố kia hay không? Ở trong tay A Chính! Vừa rồi những cái em nói, có thể tự mình tìm A Chính nói.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận